Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1900




Quả nhiên, tráng hán Hắc Hùng Yêu sau khi hóa thành hình người giống như tháp sắt tiến lên một bước, mắt nhìn chằm chằm vào lão ma tước Động Đình nương nương, thô lỗ ngông cuồng nói: "Vị đồng đạo này, trên người tiểu tử kia có La Phù Động Thiên, tất nhiên cũng có những bảo vật quý giá khác, lão Hùng ta không tham lam, hôm nay chỉ muốn một phần có được không?"

Ba người còn lại không nói gì nhưng đặt ánh mắt lên người lão ma tước Động Đình nương nương, giống như đại hán Hắc Hùng là do bọn họ phái ra bỡn cợt.

Động Đình nương nương quét mắt liếc bốn người, hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử kia có ơn với quần tộc yêu cầm ta, nếu các ngươi dám có ý đồ với hắn thì đừng trách bổn cung ra tay độc ác."

Động Đình nương nương nói xong thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nói tới thì hắn cũng là ân nhân của quần tộc yêu thú các ngươi, đừng quên ngàn vạn thú non yêu thú bị trấn áp trong thành Yêu Quang cũng có tộc nhân của các ngươi, sao bây giờ lại muốn lấy oán báo ơn?"

"E hèm!"

Lúc này Bạch Hổ biến thành lão giả tằng hắng một cái mở miệng nói: "Các hạ nói nhiều lý do đường hoàng như vậy đơn giản là muốn ăn một mình mà thôi. Lão phu phải nhắc nhở một câu, tiểu tử kia cắn nuốt Yêu Hồn Châu mạnh mẽ, bây giờ đang bị cắn trả, nếu giờ phút này không bắt lại thì đợi lát nữa chúng ta ai cũng đừng hòng lấy được bất kỳ cái gì, chi bằng hai bên chúng ta liên thủ, chia đều con dê béo này không phải tốt hơn sao?"

"Hừ!"

Đúng vào lúc này một tiếng hừ lạnh vang vọng phía chân trời thành Yêu Quang, giọng nói như sấm rền từ bốn phương tám hướng truyền tới.

"Quả nhiên không hổ danh là một đám súc sinh không có nhân tính!"

Lại là một giọng nói già nua, từ xa mà đến gần.

Lần này chẳng những bốn người bên phía Hắc Hùng thay đổi sắc mặt mà cả lão ma tước Động Đình nương nương cũng nhíu mày, bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

Trong lúc bất tri bất giác, mấy người phát hiện chẳng biết ở đây đã xuất hiện hai nhân tộc một già một trẻ từ bao giờ.

Tuy rằng đều cách nhóm Hắc Hùng Yêu và nhóm lão ma tước Động Đình nương nương khá xa nhưng lại khiến hai bên đều không phát hiện ra một cách chính xác, điều này chỉ có thể cho thấy hai nhân tộc vừa xuất hiện kia là cao thủ.

Chỉ có Động Đình nương nương biết một già một trẻ này chính là cao thủ Xuất Khiếu Kỳ của nhân tộc.

Hắc Hùng Yêu bị ông lão chửi là súc sinh lập tức bùng nổ, ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, không hề nghĩ ngợi có đánh thắng được hay không đã xông về phía ông lão.

Hắc Hùng Yêu hóa thành đại hán tháp sắt lắc mình đã lao tới chỗ cách hai nhân tộc hơn trăm thước, bàn tay giơ lên lập tức biến thành một cái chân gấu sắc bén, vồ tới ông lão mắng bọn họ là súc sinh.

"Hừ, nghiệp chướng không biết sống chết!" Chỉ thấy ông lão hừ lạnh một tiếng, tùy ý đưa lên vung về phí Hắc Hùng Yêu biến thành đại hán tháp sắt, một tiếng "Răng rắc" do xương gãy lập tức vang lên, Hắc Hùng Yêu như con diều bị đứt dây văng ra ngoài.

"A! Rống!" Hắc Hùng Yêu kêu thảm thiết trong lúc bay ngược, ầm một tiếng rơi xuống đất, bay ra xa hơn mười thước, cơ thể cường tráng rắn chắc đập mạnh xuống đất, làm dấy lên một trận bụi bặm, không chống lại được cả một đòn của ông lão.

Ngay sau đó chỉ thấy dưới chân ông lão nhân tộc khẽ động, muốn xông tới nhổ cỏ tận gốc, lại bị thiếu niên áo trắng bên cạnh kêu lại: "Tiểu Dư, dừng tay."

"Tên súc sinh này gi ết chết là được, rõ ràng tiểu tử kia cũng coi như ân nhân của yêu tộc ông ta, thế mà không báo ân, ngược lại còn muốn hại người, giữ lại có tác dụng gì." Ông lão được thiếu niên áo trắng gọi là "Tiểu Dư" tuy rằng hùng hùng hổ hổ nhưng cuối cùng vẫn dừng tay.

Xem từ đối thoại của hai người thì hiển nhiều người áo trắng không phải thiếu niên như dáng vẻ bên ngoài mà là một nhân vật cùng thế hệ ngang hàng với ông lão.

Nhưng kỳ lạ là thoạt nhìn hai người cùng bối phận nhưng thiếu niên áo trắng lại gọi ông lão là "Tiểu Dư", có chút quái dị.

"Thôi bỏ đi, ta và ngươi ra ngoài để giải quyết vấn đề, không phải đánh giết để tạo ra nhiều giết chóc hơn. Tuy Hắc Hùng Yêu có lỗi, nhưng thành Yêu quang bắt thú non của yêu thú càng không nên, xuất hiện cục diện như ngày hôm nay cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Bây giờ chỉ hi vọng đừng chết nhiều sinh linh hơn." Thiếu niên áo trắng chậm rãi nói.

Ông lão chau mày bảo: "Chủ nhân, ngài luôn mềm lòng như vậy, chuyện tiếp theo để ngài xử lý đi, ta không nhúng tay vào là được."

Ông lão bị thiếu niên áo trắng gọi là Tiểu Dư đối mặt với thiếu niên áo trắng lại cung kính gọi là chủ nhân.

Bên kia đại hán Hắc Hùng Yêu từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ông lão và thiếu niên áo trắng. Bây giờ ông ta mới phản ứng lại, hai nhân tộc kia chính là cường giả, không dám có chút động thái khác thường nào nữa.

Lúc này chỉ thấy thiếu niên áo trắng tiên lên một bước, nét mặt không có chút dao động mà mỉm cười, chậm rãi đi vào trong.

Thế nhưng như vậy lại khiến bốn người do Hắc Hùng Yêu, Bạch Hổ Yêu, Thang Lang, Hoa Ban Báo biến thành tỏ ra kiêng dè. Bọn họ bất giác lùi về sau, giữ vững khoảng cách với thiếu niên áo trắng.

Chỉ có lão ma tước Động Đình nương nương đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trăng, trong đầu lại nghĩ nếu cao thủ nhân tộc này dám động vào thanh niên vẫn đang bị cổ yêu hồn hoàn quấn quanh người thì bà ta sẽ ra tay đánh cược một lần. Chuyện bà ta đã nhận lời với Phượng Hoàng vương giả thì không thể không làm tốt.