Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 190




Dương Bách Xuyên vừa liếc mắt đã chú ý tới vòng eo phình lên của Trần Bảy Roi, chắc hẳn hắn quấn roi ở đó.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Trần Bảy Roi lộ vẻ tức giận, sau đó lạnh lùng hừ mũi: "Được thôi, thế thì Trần mỗ xin đắc tội."  

Nói xong hắn rút roi ở eo ra.  

Vụt! Một sợi roi đen nhánh dài hơn ba mét, to bằng ngón út được rút ra, tiếng roi xé gió vang lên.  

Cây roi dài ba mét trong tay Trần Bảy Roi vung vẩy, sống động như rắn trườn.  

Ngay sau đó, một roi quất tới Dương Bách Xuyên. Trần Bảy Roi không dài dòng, vung roi đánh luôn.  

Vụt vụt vụt!  

Trong phòng riêng, tiếng roi phát ra vang dội kèm theo tiếng xé gió hừng hực khí thế.  

Khóe mắt Dương Bách Xuyên giần giật, anh hơi ngạc nhiên vì cây roi trong tay Trần Bảy Roi rất nhịp nhàng, hắn là người đầu tiên trong số những cổ võ giả anh từng tiếp xúc khiến anh đánh giá cao chiêu thức.  

Roi dài vừa chuyển động là biết Trần Bảy Roi đã luyện tiên pháp đến trình độ chiêu thức cực cao.  

Chỉ xét về chiêu thức thôi đã hơn xa Mã Tiểu Lục rồi.  

Một roi nhanh - chuẩn - ác vụt đến lồ ng ngực của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên hơi nghiêng người tránh thoát một roi này.  

Rầm!  

Một giây sau, bàn trà bên cạnh chia năm xẻ bảy bởi một roi này của Trần Bảy Roi, và chỉ dựa vào lực tay của hắn.  

Sau đó Trần Bảy Roi rút roi về, tiếp tục vung roi vào hai chân Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên đã nhìn ra tinh hoa trong tiên pháp của Trần Bảy Roi nên không thử nữa, lập tức giơ chân giẫm thẳng lên cây roi dài của đối phương.  

Trần Bảy Roi nhếch môi cười khẽ. Trong mắt hắn, Dương Bách Xuyên làm vậy quá kiêu căng, giẫm chân lên roi thì chỉ có thiệt.  

Hắn lập tức dồn sức vào tay muốn hất ngã Dương Bách Xuyên.  

Nhưng tiếp theo mặt Trần Bảy Roi biến sắc.  

Bởi vì hắn dùng sức rút roi nhưng không ngờ cây roi dưới chân Dương Bách Xuyên không hề xê dịch, trong khi anh chỉ giẫm một chân.   

Hắn hạ quyết tâm, hét một tiếng rồi rút mạnh lần nữa. Nhưng cây roi vẫn bất động.  

Lúc này Trần Bảy Roi đã hiểu ra Dương Bách Xuyên đúng là cao thủ, chỉ với sức lực của một chân cũng đủ thấy e là anh đã vượt qua Minh Kình, bước vào cấp bậc Ám Kình mà võ giả mơ ước.  

Nghĩ tới đây, Trần Bảy Roi thu lại sức mạnh toàn thân, nở nụ cười gượng gạo: "Tiền bối có công lực thâm hậu, vừa rồi Trần Bảy Roi không biết tự lượng sức mình đã đắc tội ngài."  

Thấy Trần Bảy Roi chịu thua, Dương Bách Xuyên mới thả chân: "Anh Trần khiêm tốn rồi, cứ gọi tên tôi là được, tôi không dám nhận hai chữ tiền bối."  

"Trên con đường võ học, ai đạt trước xếp trước. Trần mỗ mạo muội hỏi một câu, tiền bối đã đạt đến Ám Kình phải không?" Trần Bảy Roi nhìn Dương Bách Xuyên bằng cặp mắt sáng ngời.  

"Ám Kình?" Dương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó bật cười: "Coi như là vậy đi." Anh là người tu chân chứ không phải võ giả, nếu chỉ xét về sức mạnh thì quả thật anh là võ giả cấp bậc Ám Kình.