Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1890




Tề Mặc Hành nheo mắt nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Ngươi là truyền nhân của Ẩn Tông hay là đệ tử Bổ Thiên Cung?”  

“Ngươi quan tâm làm đéo gì!” Dương Bách Xuyên không còn kiên nhẫn để tám chuyện với Tề Mặc Hành, hắn cũng đã nhìn ra trong lòng Tề Mặc Hành khá sợ hãi, không ra tay lúc này thì đợi khi nào chứ.  

Dù sao về lai lịch của mình cứ để Tề Mặc Hành từ từ đoán đi?  

Càng như thế càng khiến cho lòng Tề Mặc Hành thêm rối bời, vậy thì càng có lợi với Dương Bách Xuyên.  

Mặc dù chỉ còn hai người Tề Mặc Hành và lão già gầy gò, những tu sĩ Nguyên Anh khác đã bị hắn đánh cho tan tác, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, đối mặt với cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ bằng tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của hắn, cho dù là chiến đấu vượt cấp, chân khí cũng có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.  

Nhưng mà phải đối mặt với hai người, chung quy hắn phải đối mặt với hai cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, nói không có áp lực thì là nói dối.  

Vốn liếng để hắn chiến đấu chung quy vẫn là kiếm Đồ Long và thần thông thân pháp bất phàm trong tay… nhưng chắc chắn những thủ đoạn trên người hắn thứ gì cũng không tầm thường, quan trọng hơn là hắn có một lá bài tẩy lớn nhất, đó chính là sư phụ Vân Thiên Tà. Có lão đầu tử áp trận, đừng nói hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ như Tề Mặc Hành, cho dù là cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn hắn cũng không mảy may lo sợ.  

Chẳng qua có đôi khi Dương Bách Xuyên cũng hiểu được trạng thái của lão già nhà mình, có thể không kinh động thì sẽ không kinh động, cũng không muốn mọi việc đều ỷ lại vào sư phụ, nhưng cũng phải xem kẻ thù phải đối mặt là ai.  

Trước mắt vì Ngô Mặc Thu, đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ để cho sư phụ ra tay.  

Bị ánh mắt khinh thường của Dương Bách Xuyên chọc giận lần hai, dù sao vẫn là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, đại lão quanh năm tọa trấn thành Yêu Quang, nói là nhân vật dưới một người trên vạn người cũng không ngoa, lão chưa từng bị người ta khinh thường như vậy.  

Lão giả gầy gò bên cạnh Tề Mặc Hành là người đầu tiên không nhịn được cơn giận, ra tay: “Thằng nhóc muốn chết này!”  

Tiếng nổ vang lên, thân hình lão già gầy gò chợt lóe, chém một kiếm về phía Dương Bách Xuyên.  

Tề Mặc Hành cũng híp mắt lại, hai tay chưởng về phía Dương Bách Xuyên, toàn bộ chân trời bỗng chốc tối sầm lại.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy quanh thân đều căng thẳng, một cỗ sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện, hắn biết đây là sức mạnh chân nguyên hợp nhất của tu sĩ Nguyên Anh, sức mạnh Nguyên Thần là sự tồn tại vô hình, không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, nhất là không có dấu vết. Sức mạnh thần hồn càng mạnh thì uy lực càng lớn, đợi đến lúc phát hiện thì cũng đã chịu thiệt.  

May mà Nguyên Anh và thần hồn của Dương Bách Xuyên đều không kém, có thể nhận ra đầu tiên.  

Nhưng mà nhận ra được là một chuyện, có thể hóa giải hay không lại là một chuyện khác.  

Lúc này đối đầu với đòn tấn công bên trái lẫn phải của Tề Mặc Hành và lão già gầy gò, Dương Bách Xuyên nói với sư phụ: “Lão đầu tử, con cần người áp trận!”  

“Không phải chỉ là hai Nguyên Anh hậu kỳ sao, thực lực của thằng nhóc con có thể đánh ngã bọn họ, còn muốn quấy rầy vi sư.” Giọng nói bất mãn của Vân Thiên Tà vang lên.  

Lúc này Dương Bách Xuyên không có tâm trạng đấu võ mồm với lão đầu tử, hắn tiếp tục xông lên nghênh chiến, vừa trầm giọng nói với sư phụ: “Ta muốn gi ết chết lão giả gầy gò kia trong một đòn, sau đó ta muốn sưu hồn Tề Mặc Hành, lão bắt Thu nhi.”  

Có lẽ nghe ra tâm trạng khó chịu của đồ đệ, lần này Vân Thiên Tà cũng không đả kích Dương Bách Xuyên, ông làm sư phụ, hiểu được tầm quan trọng của tiểu nha đầu Ngô Mặc Thu trong lòng Dương Bách Xuyên hơn bất kì ai, lập tức đáp lại: “Cứ việc giết là được.”  

Cứ việc giết là được!  

Chỉ năm chữ đơn giản đã hoàn toàn cho thấy lòng tin của Vân Thiên Tà giành cho đồ đệ Dương Bách Xuyên này.  

Dương Bách Xuyên nghe xong cả người chấn động, đối mặt với một kiếm tràn ngập khí tức cường đại của lão giả gầy gò, điều động Đồ Long Kiếm và khí kiếm Huyền Hoàng nghênh đón, đồng thời tay phải đánh một đòn Trích Tinh Thủ về phía Tề Mặc Hành.  

Muốn sưu hồn Tề Mặc Hành, Dương Bách Xuyên biết đầu tiên phải diệt trừ lão già gầy gò, sau đó có sư phụ âm thầm áp trận, mới có thể thành công trong một đòn.  

Lão giả gầy gò nhìn thấy Dương Bách Xuyên một kiếm cứng đối cứng nghênh đón, hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra khinh thường, trong cảm thấy một kiếm của Dương Bách Xuyên đúng là mạnh hơn Nguyên Anh sơ kỳ bình thường rất nhiều, nhưng đối với cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ như lão mà nói thì còn kém xa.  

“Ầm!”  

Sau một khắc song kiếm giao chiến phát ra một tiếng nổ vang, thế nhưng sắc mặt lão già gầy gò lại thay đổi liên tục.

Vốn dĩ một kiếm của Dương Bách Xuyên hoàn toàn không phải là đối thủ của lão già gầy gò, trên thực tế cũng đúng là như thế, thế nhưng lão chết cũng không ngờ trên người Dương Bách Xuyên có hào quang gia trì, có một thần hồn sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cho nên bi kịch của lão già gầy gò đã được định trước.