Về phần Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân, mặc dù hai người họ không cụt tay, ngọn lửa cũng được dập tắt ngay lập tức, nhưng nhìn sắc mặt tái mét của hai người bọn họ, hẳn là cũng phải trả một cái giá rất lớn như Ân Tĩnh An.
Sau khi ba người bọn họ dập tắt được ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng, bọn họ giống như bị sợ hãi không nói nên lời, trợn tròn mắt quan sát Dương Bách Xuyên và tiểu Phượng Hoàng đang đứng cách đó ba đến bốn mươi mét.
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm lên người tiểu Phượng Hoàng.
Không lâu sau, Dương Bách Xuyên phát hiện Ân Tĩnh An trừng mắt, toàn thân lão ta run rẩy hô lên: “Trứng...trứng nở rồi?”
“ n lão quái, trứng nở gì cơ?” Mã Minh Sơn cau mày hỏi, lão nhìn biểu cảm của Ân Tĩnh An, giống như nhìn ra được điều gì đó.
Mặt của Từ Cơ Vũ thì vàng như nghệ, vừa rồi để dập tắt ngọn lửa quỷ dị của bé gái kia, lão ta đã không tiếc bỏ đi 60 năm đạo hạnh, nghĩ đến là muốn hộc máu, bây giờ vẫn còn sợ hãi, toàn thân run rẩy, nghe thấy lời của Ân Tĩnh An, lão cũng không nhịn được mà hỏi: “ n lão quái, có liên quan gì tới bảo bối của ông sao?”
Ánh mắt của Ân Tĩnh An vẫn nhìn chằm chằm lên người bé cạnh đứng cạnh Dương Bách Xuyên, hoặc nói đúng hơn là tiểu Phượng Hoàng, tới giờ lão vẫn còn run sợ, trong lòng lại căm hận, ban đầu lão ta hao tổn tâm sức đoạt lấy trứng Phượng Hoàng là để tu luyện m Dương Thần và trị liệu vết thương, ai mà biết sau khi bị tên tiểu tử kia đoạt đi, trứng lại có thể ấp nở, hơn nữa trông có vẻ như tiểu Phượng Hoàng đã nhận hắn ta làm chủ nhân rồi.
Hiện tại chẳng khác gì làm cho người khác hưởng, một khi Phượng Hoàng được ấp nở thì sẽ mất đi tác dụng tu luyện của Ân Tĩnh An, cộng thêm vừa đối mặt đã bị Phượng Hoàng thiêu cháy một cánh tay, sau khi nghe hai người Từ - Mã hỏi như vậy, Ân Tĩnh An cũng không nhịn được là phun ra máu.
“Phụt~”
Tức chết đi được, bé gái bên cạnh Dương Bách Xuyên hay nói đúng hơn là tiểu Phượng Hoàng vốn dĩ là của lão mới đúng ~
Đến nước này Ân Tĩnh An cũng không cần phải giấu diếm hai người Từ - Mã nữa, nếu không thì bọn họ sẽ không trợ giúp lão, chuyện này Ân Tĩnh An rất rõ ràng, trong lòng của lão ta cũng không có ý định buông tha cho Dương Bách Xuyên và tiểu Phượng Hoàng, cho dù ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng vô cùng mạnh mẽ thì nó cũng mới chỉ là ấu cầm vừa mới sinh ra, nếu như bắt được thì vẫn có công dụng lớn.
“Con nhóc kia là chim thần Phượng Hoàng ~” Ân Tĩnh An hít sâu một hơi rồi nói cho hai người Từ - Mã, nếu không phải ta cảm nhận được khí tức của trứng Phượng Hoàng và bé gái kia giống nhau, ta cũng không thể tin nổi một con nhóc ba tuổi lại là Phượng Hoàng, ngọn lửa trắng vừa rồi cũng có thể chứng minh điều này.
Trong sách cổ ghi chép, cũng chỉ có Phượng Hoàng chi hỏa mới bá đạo được như vậy.
Nghe xong lời Ân Tĩnh An nói, hai người Từ - Mã không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Chim thần Phượng Hoàng?
Trong lịch sử của Sơn Hải Giới, Phượng Hoàng đã mất tích mấy vạn năm.
Khi hai người Từ - Mã nhìn về phía tiểu Phượng Hoàng, ngoại trừ sự sợ hãi ra, tất cả đều là nhiệt huyết, bọn họ đâu có ngốc, nếu như Phượng Hoàng đã trưởng thành thì họ trốn cũng không kịp, nhưng là tiểu Phượng Hoàng vừa mới sinh ra, đây chính là miếng thịt béo vô cùng mê hoặc, trong truyền thuyết, bọn họ đương nhiên biết chim Phượng Hoàng trong truyền thuyết đại diện cho cái gì.
Lúc trước tiểu tử kia có La Động Phù Sơn, trên người toàn là bảo bối, hiện tại chớp mắt đã dẫn theo một tiểu Phượng Hoàng vừa mới được ấp nở, đây mới chính là cám dỗ không thể cưỡng lại, vậy nên vừa rồi ba người họ mới chịu thiệt.
Dương Bách Xuyên cũng không vội vàng ra tay mà đứng quan sát tất cả biểu cảm của ba lão già, hắn thầm cười giễu, không nghĩ lời lòng tham trong ánh mắt của ba lão khốn kiếp kia chỉ tăng chứ không giảm.
Dương Bách Xuyên biết ba người ÂÂn Tĩnh An lúc trước tham lam của hắn hay có thể nói là La Phù Động Thiên, mà hiện tại nhìn thấu thân phận của tiểu Phượng Hoàng, bắt đầu lên chủ ý với tiểu Phượng Hoàng.
Điều này khiến lòng hắn lạnh lẽo, vừa rồi tiểu Phượng Hoàng bày ra lửa Phượng Hoàng, đã thể hiện rõ tiểu Phượng Hoàng không dễ chọc, chủ ý của ba lão bất tử trên người tiểu Phượng Hoàng, không chừng phải dập đầu rơi hàm.
Đường đường là chim thần Phượng Hoàng, sao có thể chỉ là gọi không?
Dương Bách Xuyên biết vừa rồi tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn không có xuất toàn lực, phải biết rằng tiểu Phượng Hoàng là có thể biến thân, nếu như hoá thành bản thể, toàn thân đều chìm ngập trong hỏa diễm thiêu đốt, nhìn xem ba lão già khốn khiếp Ân Tĩnh An làm sao còn lên chủ ý đây?
Nhưng ngẫm lại dù sao tiểu Phượng Hoàng cũng vừa mới sinh ra, nói trắng ra là lông còn chưa mọc đầy đủ, cho dù là chim thần cũng cần một quá trình lớn mạnh, Dương Bách Xuyên vẫn là có chút lo lắng, nhịn không được hỏi: “San Hồng, ngươi có thể phóng hỏa diễm lớn hơn để đốt mấy tên tên xấu xa này không?”
Sâu trong ánh mắt tiểu Phượng Hoàng loé lên một tia do dự rồi biến mất, gật đầu nói: “Có thể ~” Lời nói và giọng điệu rất dứt khoát, kiên định.
Dương Bách Xuyên không chú ý đến một tia do dự sâu trong ánh mắt của tiểu Phượng Hoàng vừa rồi, nghe nàng trả lời lại hài lòng cười.
Sau khi suy nghĩ lại, trong lòng hắn khẽ động, dứt khoát triệu hồi chồn nhỏ từ không gian bình Càn Khôn ra, lúc trước hắn lo chồn nhỏ bị ba lão quái ảnh hưởng đến nên nhốt chặt chồn nhỏ vào không gian bình Càn Khôn trước, nhưng nếu bây giờ hắn đã lựa chọn đối đầu chính diện thì cần chồn nhỏ hỗ trợ.
Bây giờ chồn nhỏ có bao nhiêu năng lực Dương Bách Xuyên vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng Dương Bách Xuyên biết tốc độ của chồn nhỏ đủ nhanh, cho dù không thể đối đầu chính diện với cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng hắn nghĩ muốn tạo nên quấy rối vẫn không thành vấn đề.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên còn phát hiện một lợi ích của chồn nhỏ hoặc có thể nói là có hại ở trong mắt người khác, thích hạ ám chiêu, thích lợi dụng sơ hở để đánh lén, móng vuốt của chồn nhỏ vô cùng sắc bén, chỉ cần bị nó cào vào người chắc chắn có thể làm mất một khối thịt của kẻ thù.
“Chi Chi~”
Sau khi chồn nhỏ ra ngoài, nó lập tức nhảy lên bả vai Dương Bách Xuyên trước, miệng thì kêu lên, một đôi mắt to tròn, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Phượng Hoàng đỏ rực, dường như vô cùng kiêng dè.
Chồn nhỏ là huyết mạch Thần Chồn Phi Thiên ở hồng hoang dị thú, đương nhiên nhạy cảm, hơn nữa yêu thú trời sinh có tri giác mạnh hơn loài người, cảm nhận được tiểu Phượng Hoàng cũng coi như bình thường.
Dương Bách Xuyên nhìn bộ dáng vô cùng kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm tiểu Phượng Hoàng kêu lên của chồn nhỏ, hắn không chỉ bật cười mà trấn an nói: “Hương Hương, không cần căng thẳng, tiểu Phượng Hoàng là người của mình, đợi lát nữa ngươi phải hỗ trợ nàng đối phó ba lão bất tử kia.”
Sau khi nghe Dương Bách Xuyên giải thích một câu tiểu Phượng Hoàng là người của mình, chồn nhỏ đang lo lắng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Chi Chi ~” Lúc này chồn nhỏ nhìn về phía tiểu Phượng Hoàng đỏ kêu hai tiếng chào hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng không có biểu hiện chấn động gì ra ngoài, chỉ nhìn chằm chằm chồn nhỏ rồi nói: “Ngươi cũng không tệ ~” Tiểu Phượng Hoàng San Hồng dường như hiểu rất rõ chồn nhi, thản nhiên nói một câu.
“Chi Chi Chi ~” Chồn nhỏ kêu vui mừng kêu lên, dường như rất thích thú.