Thế nhưng vừa đảo mắt đã thấy trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một thanh kiếm cổ, cả người lập tức biến mất tại chỗ.
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi~” Trong lòng Lão Mạnh kêu r3n.
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng tràn ngập sát ý hét lớn: “Chết đi~”
Chính là giọng nói của Dương Bách Xuyên.
Mà cũng là lúc thanh niên kia đi ra, Dương Bách Xuyên đã nghe thấy từng chữ trong cuộc trò chuyện giữa thanh niên và lão giả, liền biết, muốn cứu đồ đệ chỉ có một con đường này.
Trong lòng hắn vốn đã kiềm nén đến cực điểm, nếu không phải vì lão Mạnh, hắn đã sớm ra tay cướp người rồi, nhưng vẫn nén giận, kết quả cuối cùng chờ được lại là tên đại lão gia chó má nào đó nói muốn giữ lại đồ đệ Vương Tông Nhân.
Chuyện này mà được ư?
Làm sư phụ mà hắn trơ mắt nhìn đồ đệ bị người ta nhốt trong lồng sắt giống như yêu thúc, vốn trong lòng đã khó chịu hổ thẹn đến cực điểm.
Hiện tại làm sao có thể nhìn đồ đệ khó khăn lắm mới không hẹn mà gặp được, lại bị người ta mang đi dưới tầm mắt của mình chứ?
Hắn xem như đã nhìn ra, cái thương hành Âm Dương chết tiệt này chính là một tổ chức lòng dạ hiểm độc, căn bản không hề coi mạng người ra gì.
Huống hồ, thân phận hiện tại của nhị đồ đệ lại là Yêu nô, là thân phận còn không bằng cả yêu thú, nếu bị mang đi ai biết có thể sống sót hay không?
Dương Bách Xuyên nghĩ lại chuyện trước đây hắn và tiểu hòa thượng bị bắt đi làm thợ đào mỏ quặng ở thành Chiêu Dao, cũng trải qua nhiều lần sinh tử, hiện tại đồ đệ bị người ta coi là Yêu nô, đây là thân phận mà ngay cả thân phận thợ mỏ cũng không thể chấp nhận được.
Hắn hạ quyết tâm hôm nay cho dù có chết ở thành Yêu Quang cũng phải cứu được đồ đệ, cùng lắm thì sư đồ bọn họ bỏ mạng ở thành Yêu Quang, tuyệt đối không chịu khuất nhục.
Với tu vi hiện tại của hắn cũng chưa từng náo loạn thành Yêu Quang một lần, coi như là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ xuất hiện, hắn cũng có lòng tin chiến đấu.
Chưa nói đến lúc cần thiết hắn còn có thể cầu xin sư phụ giúp đỡ, muốn chạy trốn cũng không phải là không có cơ hội.
Đồ Long kiếm trong tay, vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đi thẳng đến cái lồng giam giữ đồ đệ.
Sau một khắc, Dương Bách Xuyên trực tiếp xuất hiện trước lồng giam giữ đồ đệ Vương Tông Nhân, mà lúc này thanh niên từ hậu trường đi ra, đang chuẩn bị mở lồng sắt muốn mang Vương Tông Nhân đi.
Dương Bách Xuyên hiện tại tràn đầy sát ý và lửa giận, không hề có chút thiện cảm nào với người của thương hành Âm Dương chó má gì đó.
Thanh niên trước mắt là một gã có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không coi ra gì, hắn phun ra một chữ “giết” rồi trực tiếp dùng kiếm chém vào thanh niên kia, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, thanh niên kia đã mất mạng.
Dương Bách Xuyên trở tay, một nhát kiếm bổ lồng sắt ra.
“Sư phụ ~”
Sắc mặt Vương Tông Nhân trắng bệch cuối cùng khàn khàn gọi ra hai chữ.
“Sư phụ đưa con về nhà~” Dương Bách Xuyên đỏ mắt vung tay lên, trực tiếp buộc chặt Vương Tông Nhân trong La Phù sơn, chí bảo động thiên La Phù sơn hiện tại hắn có thể hoàn toàn khống chế, không giống bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên cũng không dư thừa thời gian ôn chuyện với đồ đệ.
Bởi vì lúc này thủ hộ Nguyên Anh trung kỳ cung phụng đứng bốn phía trên đài rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Thẩm Vạn Toàn không ngờ thật sự có người ăn gan hùng mật báo, dám cướp đoạt Yêu nô ở thương hành m Dương.
“To gan~”
“Làm càn~”
Từng tiếng tức giận vang lên, tám đại cao thủ Nguyên Anh trung kỳ do Thẩm Vạn Toàn cầm đầu, sau khi lấy lại tinh thần, trước tiên đánh về phía Dương Bách Xuyên.
Sau khi thu đồ đệ vào động thiên La Phù sơn, ánh mắt Dương Bách Xuyên lạnh lẽo tràn đầy sát ý hướng lên trời nói: “Đúng lúc phải lấy lại cả vốn lẫn lãi, đồ đệ Dương Bách Xuyên ta không phải dễ bắt nạt ~”
Đối mặt với tám người vây quanh bốn phương tám hướng, Dương Bách Xuyên không lùi không tiến, giơ Đồ Long kiếm lên rống giận: “Giết~”
Trong lúc tức giận rống lên, trong lòng hắn khẽ động, tâm niệm triệu hồi hai con rối đen trắng ra, một lần nữa lắp đặt linh thạch thượng phẩm cho hai con rối, hiện tại khống chế con rối giết địch cũng không thể xem thường.
Ngay sau đó Điêu Nhi cũng bị Dương Bách Xuyên thả ra.