Nhà họ Trần là thế gia vọng tộc ở huyện Cổ, trong nhà không có ai làm chính trị nhưng mọi người không dám chọc vào. Bởi vì người huyện Cổ đều biết nhà họ Trần là gia tộc đã bảo vệ huyện thành, chống lại mấy trăm thổ phỉ, cứu giúp dân chúng huyện thành trong thời kỳ chiến loạn. Thế hệ trước rất kính trọng người nhà họ Trần.
Nghe nói nhà họ Trần luyện võ nhiều đời, đến bây giờ vẫn vậy. Ngôi trường dạy võ duy nhất ở huyện Cổ là do người nhà họ Trần mở. Ở huyện Cổ, người nhà họ Trần rất được yêu quý.
Trần Bảy Roi mà Trần Tam nhắc đến là dân giang hồ khét tiếng. Nghe nói hồi trẻ ông ta dùng tiên pháp nhà họ Trần đánh khắp hai quận năm huyện xung quanh không có đối thủ, đánh tổng cộng bảy roi, roi nào cũng lợi hại.
Cung Lăng Phong thì thầm thuật lại cho Dương Bách Xuyên một lượt với hi vọng anh tha cho Trần Tam. Thật sự là ở huyện Cổ không có mấy ai dám chọc vào nhà họ Trần, nhất là Trần Bảy Roi. Mặc dù Cung Lăng Phong chưa từng gặp Trần Bảy Roi, nhưng không hề xa lạ.
Ngay cả Dư Giai nghe xong cũng nói: "Dương Bách Xuyên, hay là bỏ đi!" Cô rất cảm động vì Dương Bách Xuyên ra mặt cho mình, nhưng càng lo Dương Bách Xuyên động vào người nhà họ Trần sẽ bị trả thù.
Về phần mấy người Nghiêm Bốn Mắt, sau khi nghe tin nhóm Dương Bách Xuyên và Cung Lăng Phong đánh nhau với người nhà họ Trần, ai nấy đều chạy biến.
Cung Lăng Phong tức quá chửi ầm lên.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn nảy sinh hứng thú. Hình như nhà họ Trần này là thế gia cổ võ.
Nếu đúng là vậy thì anh muốn xem Trần Bảy Roi này đã đạt tới trình độ nào.
Dương Bách Xuyên nhìn Trần Tam cười ác độc dưới đất, sau đó cười khà khà giẫm lên cánh tay còn lại của Trần Tam thêm phát nữa: "Xin lỗi, dù Diêm Vương tới cũng vô dụng."
Tiếng hét thảm thiết của Trần Tam vang vọng khắp hành lang, thu hút rất nhiều người vây xem. Có người quen biết Trần Tam còn xì xào bàn tán.
"Tên Trần Tam này đụng phải kẻ khó chơi rồi đây. Bình thường gã ỷ vào nhà họ Trần, làm không ít chuyện vô đạo đức. Đúng là đáng đời!"
Cũng có người lo lắng cho Dương Bách Xuyên. Người hiểu nhà họ Trần đều biết ở huyện Cổ người nhà đó không dễ chọc.
Về phần Trần Tam, cả hai tay đã bị Dương Bách Xuyên giẫm gãy, nhưng gã đúng là tên lưu manh, nhất quyết không chịu xin tha.
Dương Bách Xuyên thấy Trần Tam tuy nói năng ngang ngạnh, song ánh mắt vẫn không giấu được vẻ sợ hãi, cho nên anh không thèm để ý tới lời lẽ ngang ngược của gã. Anh không tin trên đời này không có người sợ chết.
Anh híp mắt nhìn Trần Tam rồi liếc qua chỗ ấy của gã: "Tao cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, xin lỗi bạn tao đi!"
Bị Dương Bách Xuyên nhìn nhìn chằm chỗ ấy, lần này Trần Tam sợ rồi.
Gã lắp bắp nói: "Tao tao... tao nói cho mày biết, nếu mày dám động vào tao thì lát nữa chú út tao đến đây nhất định sẽ giết mày."
"Ha ha!" Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười ha hả, đồng thời giơ chân làm bộ sẽ giẫm xuống của quý của Trần Tam.
"Á... đừng đừng đừng đừng! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!" Cuối cùng Trần Tam cũng biết sợ. Từ ánh mắt của Dương Bách Xuyên gã không nhìn thấy chút e sợ nào, đành cuống quít cầu xin tha thứ.
"Tôi xin lỗi!" Trần Tam xin lỗi Dư Giai.
Dương Bách Xuyên vỗ vào đầu gã: "Mày xin lỗi ai thế?"
"Á, đừng đánh đừng đánh! Chị gì ơi tôi xin lỗi, tôi sai rồi, xin chị tha thứ cho tôi."
Trần Tam không còn cách nào khác, bây giờ gã rất sợ Dương Bách Xuyên. Gã lớn chừng này mà chưa ra khỏi huyện Cổ bao giờ, vẫn luôn hoành hành ngang ngược ở huyện Cổ, cho nên gã cho rằng mình là thiên hạ vô địch, không ai dám động vào mình.
Hôm nay đụng phải Dương Bách Xuyên xem như gã được mở mang tầm mắt. Bỗng dưng Trần Tam cảm thấy Dương Bách Xuyên cười híp mắt còn đáng sợ hơn chú út của gã.