Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1859




Ngay khi Dương Bách Xuyên còn nghi hoặc tại sao lão Mạnh tìm lý do rất rõ ràng, lại còn làm cho người trung niên mũi ưng câu tin tưởng, trong tai truyền đến giọng nói của một người nói đến ông ta: “Lão già này có lai lịch thế nào? Nhìn qua có vẻ Thẩm đại gia của tông môn thương hành  m Dương rất nể mặt đó?”  

“Nói nhỏ thôi, sư chất, ngươi vừa tới nên không biết, Mạnh lão đầu này không phải người bình thường, lăn lộn hơn nửa đời ở thành Yêu Quang, là một lão già chính gốc, rất nhiều khách phiêu lưu săn giết yêu thú,… đều do thương nghiệp dưới trướng ba thế lực lớn tiền tuyến của Mạnh lão đầu hoàn thành, lão đầu này là một con rắn độc có thâm niên, quen thuộc với rất nhiều khách phiêu lưu lui tới thành Yêu Quang.  

Các thương hành thuộc ba thế lực lớn nếu thiếu hụt thiên tài địa bảo hoặc yêu thú treo thưởng gì đó thì đều phải tìm Mạnh lão đầu tìm khách phiêu lưu chuyên nghiệp giật dây hoàn thành. Quan trọng hơn là, có tin đồn, rất lâu trước kia Mạnh lão đầu đã là tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, cũng không biết nguyên nhân gì mà tu vi giảm mạnh đến Nguyên Anh sơ kỳ. Cho nên đủ loại phương diện cộng lại, người dưới trướng ba đại thương hành ít nhiều đều phải cho Mạnh lão đầu một chút mặt mũi, chẳng qua nghe nói lão già này chính là một tên khốn khố rách áo ôm, thành Yêu Quang có rất nhiều người vừa yêu vừa hận hắn ~”  

“Thì ra là vậy ~”  

“Không phải sao ~”  

Người ta nhỏ giọng bàn luận cũng truyền đến tai Dương Bách Xuyên, cũng cởi bỏ nghi hoặc của Dương Bách Xuyên đối với lão Mạnh, không nghĩ tới lão Mạnh còn có quá khứ như thế.  

Lúc này truyền âm của lão Mạnh cũng tiến vào tai Dương Bách Xuyên nói: “Dương huynh đệ, nghe lão già ta khuyên một câu, hôm nay các ngươi gặp nhau, ngươi lại giải vây cho lão già này, lão Mạnh ta mang ơn cho nên mới nói thật với ngươi, tuyệt đối đừng hành động nông nỗi, nhìn sát ý của ngươi, chắc là trên đài có thân nhân bằng hữu quen thuộc đúng không?”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt thốt ra: “Làm sao ngươi biết?”  

“Loại chuyện này có gì kỳ lạ đâu, lão già ta đã từng gặp nhiều rồi, lăn lộn hơn nửa đời người ở thành Yêu Quang, chuyện có người thân bằng hữu bị bắt đi làm Yêu nô đã gặp rất nhiều, rất nhiều người cũng giống như ngươi ra tay giải cứu thân nhân bằng hữu, nhưng kết cục đều giống nhau, toàn bộ đều bị người của thương hành đánh đến hồn phi phách tán, vẫn chưa có người nào chiếm được lợi ở trên tay cung phụng ba đại thương hành.  

Cho nên ngươi tuyệt đối đừng xúc động, không phải lão Mạnh khinh thường huynh đệ, ngươi mới là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, còn không đủ nhét kẽ răng cho người ta, tám người xuất hiện cấp Nguyên Anh trung kỳ này đều chỉ là cung phụng thương hành  m Dương, chứ chưa nói đến cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tọa trấn.  

Thương hành  m Dương này là thế lực  m Dương Tông ở châu Nam Sơn, thương hành  m Dương là thương hành tài nguyên tu luyện khổng lồ của  m Dương Tông, có thể nói thực lực lớn nhất của  m Dương Tông đều nghiêng về phía thương hành  m Dương, không chiếm được lợi lộc gì đâu.  

Nếu như ngươi thật sự muốn cứu người, có thể dựa theo trình tự bình thường mua lại là được, ta thấy ánh mắt ngươi nhìn chằm chằm trên người thiếu niên trong lồng sắt cuối cùng, cái này ngươi yên tâm, nam Yêu nô không đáng giá bằng Thái Châu Nữ đâu, một ngàn tám trăm linh thạch hạ phẩm là có thể mua được, có thể thuận lợi cứu người là mục đích, nếu người làm ầm lên, không chỉ ngươi bị ảnh hưởng mà ngay cả ta cũng phải chịu liên lụy. Huống chi nếu ngươi thật sự dám động tay mạnh, bảo đảm ngay cả ngươi và người ngươi muốn cứu đều khó thoát khỏi cái chết, không phải sao?”  

Mạnh lão đầu tận tình khuyên bảo, Dương Bách Xuyên nghe theo, tuy là cũng không sợ tám Nguyên Anh trung kỳ này, nhưng cũng biết lão Mạnh nói rất đúng, việc đầu tiên hắn phải suy nghĩ chính là đưa người đến vùng đất an toàn đã.  

Hắn hít sâu một hơi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gật đầu nói: “Lão Mạnh, đa tạ, ta biết rồi.” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng nhìn đồ đệ bị nhốt trong lồng sắt, trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn thấy tức giận khó mà bình tĩnh được, đối với hắn đây là sự sỉ nhục.  

“Vậy được rồi, nếu ngươi tin tưởng lão Mạnh ta, chờ một lát lúc mở mua, ngươi giao cho ta mua Yêu nô… Khụ khụ, không phải, là bằng hữu của ngươi được không?” Lão Mạnh nói lỡ lời nên có chút xấu hổ.  

Dương Bách Xuyên đỏ mắt cắn răng nói: “Đa tạ, giao cho ngươi cũng tốt, ta sẽ lấy ra một ngàn linh thạch, mặt khác thanh niên kia là nhị đồ đệ của ta.”  

“Hả ~ lại là đồ đệ của Dương huynh đệ ư?” Lão Mạnh rất kinh ngạc, nhưng cũng lập tức nói: “Yên tâm, ta nhất định giải cứu đồ đệ của ngươi bình an trở về.”  

“Đa tạ~” Sau khi Dương Bách Xuyên lạnh lùng trả lời, lại lần nữa đưa ánh mắt đặt trên người nhị đồ đệ đang bị nhốt ở trong lồng sắt, hắn ta cúi đầu dường như bị thương rất nặng.  

Lúc này, Vương Tông Nhân trong lồng sắt có lẽ bị tám cao thủ Nguyên Anh trung kỳ đột nhiên xuất hiện mà tỉnh táo lại, hoặc có lẽ là cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm nên chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, Vương Tông Nhân nhìn thấy Dương Bách Xuyên đỏ bừng mắt đứng ở dưới đài.  

Hai thầy trò bốn mắt nhìn nhau, hai cặp mắt đều đỏ hoe.  

Vương Tông Nhân không nghĩ tới còn có thể gặp được sư phụ Dương Bách Xuyên, nước mắt lập tức trào ra, nhưng lưu lại chính là huyết lệ.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, mũi chua xót, nhịn không được liền muốn xông lên, hắn không muốn để ý gì nữa, cho dù đâm thủng trời cũng phải giải cứu đồ đệ ra.  

May mắn Mạnh lão đầu bắt lấy hắn, đau khổ cầu xin, ráng nhịn chút nữa~