Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1848




Người đầu ngựa hoặc nói cách khác linh hồn La Phù, mặc dù là tinh linh của một tiểu thế giới, nhưng cũng vừa mới ra khỏi cấm chế, còn chưa thực sự nắm giữ toàn bộ núi La Phù, cũng không sử dụng được toàn bộ lực lượng của tiểu thế giới.  

Nếu Dương Bách Xuyên đánh bừa, dựa tốc độ đối phó với người đầu ngựa, đối phó cũng không khó.

Khi Dương Bách Xuyên lao về phía người đầu ngựa, lão quỷ cũng theo sát phía sau.  

Người đầu ngựa giống như người gác cổng canh giữ trước cổng của đại điện, làm một tinh linh được dựng dục vạn năm, hiển nhiên hắn ta có trí tuệ, cũng hiểu rõ hậu quả nếu để lão quỷ xông vào đại điện. Vì vậy từ lúc xuất hiện hắn ta đã có ý thức canh giữ ở cửa không có ý định ra ngoài.  

Mục đích của Dương Bách Xuyên rất đơn giản, tiếp cận người đầu ngựa, sau đó chỉ cần hắn có thể chạm tay vào người đầu ngựa, hồ Càn Khôn sẽ tự hấp thu cắn nuốt con ngựa này.  

Dù sao đều là kẻ địch, không phải sinh linh thực sự có máu thịt, Dương Bách Xuyên không có bất cứ áp lực nào.  

“Grào ~”  

Lúc thân hình của Dương Bách Xuyên biến mất, người đầu ngựa gầm lên giận dữ.  

Dương Bách Xuyên hóa thành tia chớp, gần như không nhìn rõ được thân ảnh, làm người đầu ngựa không xác định được địa điểm.  

Mục đích quan trọng nhất của Dương Bách Xuyên là đến gần người đầu ngựa, nhưng cũng biết con súc sinh này rất khó đối phó, vì vậy hắn định thử tấn công trước rồi tìm cơ hội.  

Động ý niệm, vảy rồng bay từ trong đan điền ra, trong nháy mắt đã bay vọt đến trước người đầu ngựa, tiếp theo dung ba thần thông Thủ Bộ  đánh qua.  

“Grào grào grào ~”  

Người đầu ngựa nhìn thấy Dương Bách Xuyên tấn công mình, gầm lên, tiếng gầm như đang cười nhạo Dương Bách Xuyên không biết lượng sức.  

Chỉ thấy trên người của hắn ta phát ra bốn tia sáng lập lòe b ắn ra, không nhiều không ít vừa đủ để đánh với vảy rồng và ba thần thông Thủ Bộ của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm ầm đùng đùng ~”  

Sau những tiếng chấn động nặng nề, công kích của Dương Bách Xuyên bị hóa giải trong một chiêu.  

Dương Bách Xuyên đã đoán trước được điều này, nhưng hắn cũng đã đạt được mục đích. Lúc người đầu ngựa hóa giải đòn tấn công của hắn, hắn đã lắc mình đến gần cách người đầu ngựa 3 mét.  

Dương Bách Xuyên chỉ kiêng kỵ kim quang bộc phát ra từ trên người của người đầu ngựa, loại quang mang giống như thiên phú thần thông này mang lại cảm giác khó có thể phòng bị. Nhưng Dương Bách Xuyên cũng quan sát được, loại phương thức tấn công đặc thù này của người đầu ngựa cần phải có thời gian ấp ủ, trong long tính toán, chỉ cần hắn đến gần được phạm vi bán kính 1 mét thì hồ Càn Khôn có thể hấp thụ thành công.  

Dương Bách Xuyên đã có chuẩn bị trước cho việc này, cầm kiếm Đồ Long, điều động ba phần kiếm khí Huyền Hoàng ra, chém xuống người đầu ngựa.  

“Grào grào ~”  

Có lẽ người đầu ngựa cảm thấy sự lợi hại của kiếm khí Huyền Hoàng, ngửa mặt lên trời thét dài, hộc ra một dòng khí hùng hậu, đánh về phía kiếm khí Huyền Hoàng của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm đùng ~”  

Tiếng vang rung trời, giữa sân nổi lên năng lượng cường đại, linh khí trời đất nổ tung giống như mây nấm.  

Dương Bách Xuyên đã có chuẩn bị trước, né tránh năng lượng cường đại lan đến, thấy được thân mình của người đầu ngựa hơi chấn động, chứng minh hắn ta bị dư âm cường đại lan đến.  

“Chính là lúc này ~”  

Dương Bách Xuyên di chuyển chân, lao đến phạm vi cách người đầu ngựa 1 mét, hồ Càn Khôn trên cánh tay trái càng thêm nóng rực, càng tỏa sáng.  

Cuối cùng tay trái cũng chạm vào cổ của người đầu ngựa.  

Người đầu ngựa gầm lên giận dữ: “Grào!”  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại nhếch miệng cười, nói thầm: “Nghiệp chướng, muốn phản kích đã muộn rồi.”  

Lúc này đồ án hồ Càn Khôn trên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên phát ra ánh sáng cực nóng chói mắt, một dòng khí cuồn cuộn bốc lên cao.  

“Grào ~”  

Ngay sau đó là âm thanh than khóc hoảng sợ của người đầu ngựa.  

Hiển nhiên người đầu ngựa đã cảm nhận được lực lượng kh ủng bố của hồ Càn Khôn.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được lực lượng khổng lồ không ngừng bị hồ Càn Khôn hấp thu, cười ha ha nói với lão quỷ: “Lão quỷ, vào cung điện đi ~”