Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1846




Âu Dương Hải Đường tự nổ Nguyên Anh, uy lực vượt xa sức tưởng tượng của Dương Bách Xuyên, chưa kịp lấy lại phản ứng đã bị uy lực của vụ nổ Nguyên Anh lan đến, bay ngược ra ngoài.  

Cũng may chỉ là dư âm, mục đích của tự nổ của  u Dương Hải Đường cũng không phải là hắn, bà ta muốn nổ tung cấm chế, thả linh hồn La Phù ra ngoài.  

Nhưng nói đi nói lại, nếu mục đích tự nổ của  u Dương Hải Đường là hắn, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không để bà ta lại gần, có lẽ  u Dương Hải Đường thấy rõ điểm này nên mới trực tiếp nổ cấm chế.  

Khí huyết quay cuồng trong cơ thể, Dương Bách Xuyên bị sóng năng lượng cường đại va chạm đánh mạnh lên trên tường, lau vết máu trên miệng, sau đó đứng dậy.  

“Chồn nhỏ ~” Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Bách Xuyên nghĩ đến chồn nhỏ Hương Hương, bởi vì chồn nhỏ đứng gần  u Dương Hải Đường nhất.  

“Chít ~”  

Cũng may, âm thanh suy yếu của chồn nhỏ vang lên ở một góc trong đại điện.  

Dương Bách Xuyên thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội vàng lắc mình qua đó, lại thấy lông tóc trên người chồn nhỏ bị đốt gần như không có, trên người có nhiều lỗ máu, thất khiếu chảy máu, hiển nhiên bị lan đến chịu ảnh hưởng mạnh.  

Vung tay lên vội vàng đút cho chồn nhỏ hai giọt nước Sinh Mệnh, chỉ cần không chết, cho dù vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng có thể bị nước Sinh Mệnh chữa khỏi.  

Sau khi uống nước Sinh Mệnh, rất nhanh trong cơ thể của chồn nhỏ bắt đầu sinh ra sức sống cường đại, Dương Bách Xuyên yên tâm, thu chồn nhỏ vào không gian hồ Càn Khôn.  

Vừa quay đầu về sau thì thấy hai con rối đen trắng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên cũng bị uy lực tự nổ Nguyên Anh của  u Dương Hải Đường phá hủy năng lượng còn thừa, cũng may là con rối cao cấp nên không hư hỏng gì, chỉ bị hao gần hết linh khí.  

Dương Bách Xuyên cũng thu hai con rối lên.  

…...  

Bản thân Dương Bách Xuyên không gặp trở ngại gì, trên người mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, hơn nữa cách hắn khá xa, nhìn như bị lan đến, nhưng ngoại trừ khí huyết trong cơ thể không ổn ra cũng không có gì không khỏe.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn về phía kết giới cấm chế ở giữa đại điện, kết giới vẫn tồn tại, nhưng khác ở chỗ ánh sáng của kết giới vô cùng ảm đạm, cũng không bị vụ nổ Nguyên Anh của  u Dương Hải Đường phá hủy.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên yên tâm không ít.  

Dù sao  u Dương Hải Đường đã bị tan thành tro bụi, ngay cả một góc áo cũng không còn.  

Kết giới cấm chế cũng không bị nổ tung, Dương Bách Xuyên vẫn chiếm thế thượng phong.  

Nếu bị vụ nổ Nguyên Anh của  u Dương nổ tung, đến lúc đó linh hồn La Phù sẽ không chịu sự khống chế của hắn, muốn đối phó cũng khó.  

Nếu chính hắn mở ra cấm chế, vậy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, cho dù linh hồn La Phù bên trong có biến, hắn cũng có thời gian đối phó.  

Trong lòng nghĩ như vậy, đi lên phía trước, chuẩn bị tiếp tục thi triển pháp môn được La Phù đạo quân truyền thừa để mở cấm chế ra.  

Trong quá trình mở cấm chế, linh hồn La Phù bên trong sẽ bị áp chế hoàn toàn.  

Nhưng trong lúc hắn vừa mới chuẩn bị, một âm thanh giống như tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang vọng trong toàn bộ đại điện.  

“Rắc rắc ~”  

Trong lòng cả kinh, Dương Bách Xuyên biết chuyện không ổn, cấm chế hoàn toàn vỡ vụn.  

Quả nhiên kết giới biến mất ngay trong tầm mắt.  

“Grào ~”  

Một tiếng gầm rú như sấm vang lên.  

Sau khi kết giới biến mất, giữa đại điện xuất hiện một tế đàn rộng hơn trăm mét vuông, trên tế đàn là một tòa cung điện kim bích huy hoàng.  

Tổng thể cũng không lớn lắm, hơn trăm mét vuông, cao tầm ba trượng.  

Cửa hông của cung điện nằm trên điện La Phù.  

Dương Bách Xuyên biết lần này mới là điện La Phù chân chính, hoặc nói cách khác đây là trung tâm chí bảo của không gian núi La Phù.  

Cửa lớn của cung điện hướng về phía hắn, lúc Dương Bách Xuyên đi qua, cảnh cổng cao 3 mét của cung điện đột nhiên mở ra.  

Tiếng gầm vừa rồi truyền ra từ bên trong tòa cung điện này.  

Lúc này cả tòa cung điện sáng lấp lánh, lúc cửa lớn mở ra, tiếng gầm dừng lại, ngay sau đó một quái vật hình người đi ra từ bên trong.  

Nói là quái vật, bởi vì Dương Bách Xuyên nhìn thấy một sinh vật đầu ngựa thân người, vô cùng quái dị.