Sau khi Diệp Vô Tâm tiến vào cánh cửa, biến mất không còn bóng dáng, Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn cánh cửa phù văn chỗ Hắc Hoa bà bà rồi xông vào trong.
Một giây sau, hắn xuất hiện ở một đại sảnh sơn động giống hệt chỗ hắn vừa mới đi ra. Nơi này không có Hắc Hoa bà bà và xác của yêu hồn, chỉ có thi thể của mười mấy tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Hiện tại gần như có thể khẳng định Hắc Hoa bà bà đã lấy được pháp khí bảo vệ và Yêu Hồn Châu, ra khỏi không gian này.
Dương Bách Xuyên không nán lại nữa, lập tức sử dụng chìa khóa minh văn mở ra con đường dẫn tới các sơn động phù văn khác. Thứ nhất, hắn muốn cướp Yêu Hồn Châu. Thứ hai, hắn phải tìm đám người Hắc Hoa bà bà. Thứ ba, hắn phải đưa đám người Lê Nặc vào lục viện.
Tiếc là Dương Bách Xuyên đã đi hết bảy sơn động phù văn còn lại mà không thấy Hắc Hoa bà bà.
Có điều trong lúc đó, hắn đã đưa đám người Lê Nặc vào lục viện, còn tiêu diệt mấy chục tu sĩ đi theo Hắc Hoa bà bà.
Với tu vi Nguyên Anh kỳ và kiếm Đồ Long trong tay, hiện giờ Dương Bách Xuyên đối phó với Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ có thể nói là tàn sát, trên đường đi hắn đã cướp được bảy viên Yêu Hồn Châu, giết sạch toàn bộ kẻ địch.
Khi ra khỏi sơn động phù văn cuối cùng, Dương Bách Xuyên vẫn không phát hiện thấy tung tích của Hắc Hoa bà bà, chứng tỏ sau khi giết yêu hồn, bà ta đã tiến vào lục viện.
Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, mà hiện tại hắn bắt đầu nóng vội, bởi vì Diệp Vô Tâm và đám người Lê Nặc đã được hắn đưa vào lục viện, chưa biết chừng đã chạm mặt Hắc Hoa bà bà.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên vội vàng bước vào cánh cửa, từ cung Pháp Bảo đến thẳng lục viện.
Dù sao hắn đã lấy được tám viên Yêu Hồn Châu, có thể khẳng định viên Yêu Hồn Châu thứ chín đã bị Hắc Hoa bà bà lấy mất. Đây là chuyện phiền phức, nhưng hắn cũng khá hài lòng.
Vừa ra khỏi cánh cửa, cơn gió nhẹ mát mẻ thổi tới khiến Dương Bách Xuyên hít thở cũng thấy thoải mái.
Nơi này là lục viện trong tam cung lục viện La Phù. Khác với tam cung, lục viện được xây trên núi.
Thoạt trông cả dãy núi dài mấy trăm dặm toàn là cung điện lầu các không thấy điểm cuối.
Dương Bách Xuyên biết nơi này là lục viện La Phù, lục viện La Phù nối tiếp nhau là nơi không áp chế pháp lực.
Ở đây, pháp lực, linh thức... không bị hạn chế.
Thật ra hô hấp thông thuận là kết quả của linh khí nồng đậm.
Nơi này có thể sử dụng linh thức. Trước tiên Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra kiểm tra, muốn tìm nhân tố không xác định còn lại là Hắc Hoa bà bà, cũng muốn nhìn xem đám Diệp Vô Tâm ra sao.
Sau khi đạt cảnh giới Nguyên Anh, hắn vẫn chưa thử xem linh thức của mình phóng được bao xa.
Sau khi phóng linh thức ra ngoài, Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, không ngờ phạm vi linh thức lên tới trăm dặm.
So với linh thức mấy nghìn thước lúc trước đúng là khác biệt một trời một vực.
Hắn không biết linh thức của Nguyên Anh tu sĩ khác có thể phóng xa bao nhiêu, nhưng hắn rất hài lòng với linh thức lên tới trăm dặm của mình.
Trong linh thức hắn phát hiện đám người Lê Nặc, Diệp Vô Tâm đang ở các vị trí khác nhau, cũng phát hiện thấy trong lục viện của đạo cung La Phù có khí tức mạnh mẽ của yêu thú, chắc là yêu thú canh giữ lục viện.
Dương Bách Xuyên không đi nói cho đám Diệp Vô Tâm, Lê Nặc những nơi có yêu thú, nhắc nhở bọn họ cẩn thận.
Bởi vì con đường tu chân vốn tàn khốc, trên chặng đường rèn luyện của bọn họ khó tránh khỏi đám yêu thú kia, cho dù hắn nhắc nhở thì con đường tu chân sau này của bọn họ sẽ không được dài lâu.
Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, vả lại mọi người mạo hiểm vào núi La Phù đều đã chuẩn bị tâm lý, những người vào đây không phải hạng đơn giản.
Mặt khác, khí tức của yêu thú mà Dương Bách Xuyên phát hiện ra không có con nào vượt quá tứ chuyển, cho dù hai bên đụng độ cũng có thể đối phó. Hơn nữa, bên cạnh Diệp Vô Tâm còn có yêu vương Tiểu Bạch và nhóm Diệp Ninh, rõ ràng là hai bên đã tập hợp.
Trải nghiệm tốt nhất trong tu hành là chiến đấu, Dương Bách Xuyên tin rằng bọn họ có thể đối phó, vì vậy hắn dứt khoát không lên tiếng nhắc nhở.
Vả lại, muốn lấy được thiên tài địa bảo thì làm gì có chuyện không phải trả giá?
Chỉ tiếc là trong linh thức hắn vẫn không phát hiện ra tung tích của Hắc Hoa bà bà.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên hơi lo lắng.
Một suy đoán không tốt lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên. Không có tung tích của Hắc Hoa bà bà trong đạo cung La Phù chỉ có một khả năng, đó là bà ta rất có thể đã tiến vào điện La Phù thần bí nhất.
Cả đạo cung La Phù chỉ có điện La Phù là cung điện thần bí nhất, kỳ lạ nhất.
Theo lời lão quỷ thì điện La Phù là một cung điện ẩn, không ai biết cách tới đó.
Nhưng có hai người ngoại lệ.