Có thể an cư lạc nghiệp ở độ thị như Cố Đô, ở trong mắt mọi người là một bước lên trời, hơn nữa có nhà có xe có công việc, đây là chuyện làm cho mọi người cực kỳ hâm mộ.
Sau khi mọi người khen tặng lẫn nhau mấy câu, đột nhiên Nghiêm Bốn mắt nã pháo về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Dương Bách Xuyên tôi nhớ cậu cũng ở Cố Đô đúng không? Tốt nghiệp, tìm được nơi công tác nào chưa? Nếu không tìm được, cứ việc mở miệng, tôi biết điều kiện nhà cậu không tốt, bây giờ tìm việc làm không có tiền không có quan hệ thì không tốt lắm. Có lẽ tôi có thể giúp được cậu một chút, ông già nhà tôi có quen biết vài người ở Cố Đô.”
Nghiêm Bốn Mắt lộ ra sự kiêu ngạo ở mọi nơi, có lẽ vừa rồi không nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi xe BMW, nếu không sẽ không nói vậy.
Nhưng mọi người đều nghe ra được, trong lời nói của Nghiêm Bốn Mắt tràn ngập sự chế giễu.
Nếu muốn ra vẻ, vậy phải ra vẻ cho tốt, Dương Bách Xuyên cũng biết ra vẻ.
Cung Lăng Phong nghe thấy sự khinh thường trong lời nói của Nghiêm Bốn Mắt, lập tức nheo mắt lại: “Nhóc Xuyên, đi, anh em mời các cậu đi ca hát, ăn nướng BBQ ăn nhiều nóng trong người, chúng ta đi uống rượu.”
Bữa cơm này là Nghiêm Bốn Mắt mời khách, anh ta không muốn Dương Bách Xuyên chịu nhụcnhục.
Lúc này Dư Giai cũng đứng dậy nói: “Được, tôi cũng muốn đi ca hát.”
Dư Giai đi, mấy người khác cũng sẽ đi, Nghiêm Bốn Mắt cũng không ngoại lệ.
Tính cả Dương Bách Xuyên có 6 người, lúc lên xe, Nghiêm Bốn Mắt ra vẻ lấy ra chìa khóa Audi, mời Dư Giai lên xe. Còn đắc ý liếc nhìn Dương Bách Xuyên, ý nói, nhìn xem tao có xe này.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên không muốn vả mặt Nghiêm Bốn Mắt, nhưng nhìn thấy sự kiêu ngạo này, anh cười.
Nhìn Dư Giai, Dương Bách Xuyên nói: “Dư Giai, ngồi xe của tôi đi!”
Nói xong, lấy ra chìa khóa xe BMW, ấn xuống điều khiển từ xa, ngay lập tức âm thanh tích tích vang lên từ cách đó mười mấy mét.
Ngay sau đó, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Nghiêm Bốn Mắt. Mặt mũi đỏ bừng, toàn thân cảm giác không được tự nhiên.
Nghiêm Bốn Mắt nhìn chiếc xe BMW mới tinh kia của Dương Bách Xuyên, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Lúc trước nghe Dương Bách Xuyên nói anh có nhà có xe, Nghiêm Bốn Mắt còn tưởng anh chém gió nên chỉ cười ha ha.
Bây giờ nhìn chiếc BMW trước mặt, anh ta cảm thấy cú vả mặt này hơi đau.
Từ hồi đi học Nghiêm Bốn Mắt đã khinh thường đám học sinh nông thôn, cho rằng họ là những kẻ phấn đấu suốt đời cũng chẳng mua nổi một căn nhà, một chiếc xe.
Nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên có hẳn một chiếc BMW, lại còn là mẫu 7 Series mới nhất. Hôm qua lúc mua xe anh ta còn cố ý xem mẫu xe này, giá hơn hai trăm tám mươi vạn.
Cho dù nhà họ Nghiêm muốn mua mẫu xe này cũng phải cắn răng nghiến lợi, chiếc Audi của anh ta chỉ có hơn năm mươi vạn thôi.