Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1802




Lúc này chìa khóa minh văn trong tay Hắc Hoa bà bà đã ở trong lòng bàn tay, trong đôi mắt Dương Bách Xuyên phát sáng lấp lánh, hắn vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai công như hóa thành tia chớp lập tức biến mất ngay tại chỗ, xông thẳng về phía ba người Hắc Hoa bà bà, hắn muốn tốc độ cướp được chìa khóa minh văn trong tay ba người.

Mà sau khi Hắc Hoa bà bà thấy cánh cửa xuất hiện thì mặt mày vui mừng nói: "Tìm được rồi, tìm được cánh cửa tiến vào Lưu Ly cung rồi, mọi người mau vào Lưu Ly cung."

Bà ta vừa mới lên tiếng đã cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó chìa khóa minh văn trong tay thoắt cái đã biến mất không thấy nữa.

Mà Bách Biến thần quân và Sơn Mộc đạo nhân cũng thế.

Ba người chỉ cảm thấy hoa mắt thì chìa khóa minh văn trong tay đã biến mất tăm.

Ba người gần như lập tức phát hiện một bóng người như tia sét, nhìn thấy mộ thanh niên mặc áo trắng hóa thành một cái bóng mờ nhanh chóng xông vào cửa Lưu Ly cung.

Hắc Hoa bà bà kịp phản ứng nghiêm nghị kêu to: "Tiểu tặc ngươi dám!"

"Đứng lại!"

"Tặc tử to gan!"

Bách Biến thần quân và Sơn Mộc đạo nhân đồng thời gào thét.

Ba người đều không ngờ rằng sẽ có người cướp chìa khóa minh văn trong tay mình, vốn dĩ bọn họ định cướp cuộn da thú của Lê Nặc, cuộn da thú thì không thấy bóng dáng, ngược lại bị người khác cướp chìa khóa minh văn của mình. Điều này khiến ba người gần như thổ huyết, bọn họ lập tức không để ý tới chuyện có nguy hiểm hay không nữa, đuổi theo tên trộm can đảm xông vào trong cửa Lưu Ly cung.

Dương Bách Xuyên nhảy vọt vào cửa Lưu Ly Cung mà tim đập bình bịch. Hắn không ngờ mình lại có thể đoạt thức ăn trong miệng cọp thuận lợi đến thế, khi ba lão già còn chưa phản ứng mà đã đoạt được chìa khóa minh văn vào tay mình.

Tim hắn đập nhanh hơn do kích động khi đoạt được đồ vào tay, cũng là vì có thể thành công cướp đồ trong tay ba cao thủ.

Nếu ở ngoại giới thì có lẽ hắn vẫn dám cướp, nhưng sẽ không thuận lợi đến thế.

Có ba cái chìa khóa minh văn này trong tay, cơ duyên tam cung lục viện và cả điện La Phù sẽ là của hắn. Đám người Hắc Hoa bà bà đừng mong hưởng được chút nào.

Đương nhiên, hắn cũng biết ba người Hắc Hoa bà bà sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.

Nhưng nếu họ dám làm như vậy, Dương Bách Xuyên cũng đã chuẩn bị cho một hồi chém giết luôn rồi. Tuy hắn không có tu vi Nguyên Anh, nhưng ở chỗ này thì lại chiếm ưu thế.

Sau khi vọt vào cửa, trước mắt Dương Bách Xuyên lập tức hiện ra một thế giới xán lạn bảy màu, đồng thời đó là một không gian rất lớn.

Nhìn lên trần của toàn bộ không gian thì vẫn là dáng vẻ của đại điện như cũ, nhưng nó lại có màu Lưu Ly. Ngoài ra, trong đại điện còn có đầy Lưu Ly đúc thành bình phong đang đứng thẳng thành từng hàng. Trong mắt Dương Bách Xuyên, đó chính là một bố cục Bát Quái, giờ phút này, Lưu Ly Cung chính là một cái mê cung.

Bố cục Lưu Ly bảy màu lóa mắt sáng lên khắp nơi, cả một đại điện như vậy khiến người ta hoàn toàn không phân rõ nổi phương hướng. Ánh sáng tỏa ra màu lung linh lấp lánh, hiện ra ảnh ngược của bản thân, bốn phương tám hướng đều có bóng dáng của chính hắn.

Sau khi nhìn một lượt, Dương Bách Xuyên biết nơi này không có Lưu Ly chân chính mà có thể là trận pháp nào đó hình thành ra. Hắn đánh một chiêu pháp môn của Lưu Ly Cung, lập tức trong đầu hắn hiện ra toàn bộ bố cục của điện Lưu Ly.

Tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn lại không phát hiện ra bọn Lê Nặc và Diệp Vô Tâm đâu cả.

Cũng may trong đầu hắn đang nắm giữ pháp môn mà La Phù đạo quân truyền lại, tam cung lục viện không có nơi nào giống nhau, nhưng với hắn mà nói thì không có trở ngại gì cả, pháp môn có thể biết được tình hình bên trong thế nào.

Hắn cẩn thận cảm nhận một chút đã biết vị trí của đám người Lê Nặc và Diệp Vô Tâm.

Thì ra sau khi từng người bọn họ tiến vào bình phong của điện Lưu Ly, bình phong của đại điện bắt đầu xếp theo vòng và tổng cộng hình thành tám vòng, sáu mươi bốn bình phong.

Trong cảm nhận của hắn, đám người Lê Nặc phân ra ở bên trong bình phong Lưu Ly.

Nhưng vào lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy đám người Hắc Hoa bà bà xuất hiện, hắn lao người né ở một chỗ sau bình phong, tuy hình ảnh phản chiếu ở toàn bộ đại điện Lưu Ly nhưng muốn tìm được người thật thì lại vô cùng khó.

Khi ba người Hắc Hoa bà bà lục tục xông vào đại điện Lưu Ly, sắc mặt cả ba đều xanh mét.

“Thằng nhãi, ra đây…” Giọng nói khàn khàn của Hắc Hoa bà bà vang vọng khắp toàn bộ đại điện. Họ vừa tiến vào đã trông thấy ảnh ngược của Dương Bách Xuyên nhưng lại không tìm thấy vị trí thật sự của hắn.

Bà ta đường đường là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, là người có thanh danh hiển hách khắp toàn bộ châu Nam Sơn. Khi bị một thằng nhãi thế hệ sau cướp đi chìa khóa minh văn, có thể đoán được lòng bà ta tức giận đến thế nào.

Đương nhiên đây cũng là do trong không gian bên trong bia chữ bằng ngọc trắng, pháp lực bị hạn chế. Tuy nhiên, dù sao bà ta cũng là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, dựa theo phân cấp thực lực bên ngoài của Sơn Hải Giới, những người có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đều là kẻ mạnh, là lông phượng sừng lân, tu vi Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong đã được xem như là cao thủ khá mạnh rồi, đã có lúc nào bị mất thể diện như vậy đâu?

Mặt già của bà ta quả thực nóng rát.

Cả Bách Biến thần quân và Sơn Mộc đạo nhân cũng cảm thấy vậy.

Ba cao thủ lại bị một người vai dưới như Dương Bách Xuyên tát cho một cú vang dội.

Điều quan trọng hơn là hắn đã cướp đi chìa khóa minh văn, ưu thế ở đạo cung La Phù của bọn họ đã hoàn toàn mất đi. Họ đã chờ đợi và chuẩn bị hơn trăm năm rồi, vất vả lắm mới đợi được đến khi núi La Phù mở ra lần nữa, đã thế còn tìm được đường vào đạo cung La Phù. Bọn họ vốn định nhờ vào ưu thế có chìa khóa minh văn để đạt được tam cung lục viện và truyền thừa của đạo cung La Phù, thu hoạch một mớ lời to, thế nên bây giờ mới trợn tròn mắt lên.

Họ hận không thể bằm thây nghiền xương Dương Bách Xuyên thành tro một vạn lần.

Sau khi nhìn thấy ảnh ngược của Dương Bách Xuyên, ba người Hắc Hoa bà bà chửi mắng và tìm khắp nơi xem chỗ Dương Bách Xuyên trốn là ở đâu.

Nhưng chỗ nào trong cung điện Lưu Ly cũng giống nhau như đúc, dưới hoàn cảnh hạn chế pháp thuật của chỗ này, đúng là không dễ để tìm ra Dương Bách Xuyên.

Nghe thấy tiếng mắng của Hắc Hoa bà bà, thông qua ảnh ngược phản chiếu trong cung điện Lưu Ly, Dương Bách Xuyên nhìn ba người già tức đến sắp hộc máu mà sảng khoái vô cùng. Hắn cười ha ha đáp: “Ba kẻ già đầu chết tiệt, ông đây ở đây này, có giỏi thì cứ việc tới, muốn báo thù hả? Tới đi, xem xem ai bằm thây vạn đoạn ai?”

“A, thằng nhãi, có giỏi thì ra đây, lão phu bắt được ngươi thì chắc chắn sẽ lột da rút gân ngươi!” Sơn Mộc đạo nhân giận dữ hét to.

“Thằng nhãi không biết xấu hổ kia, mau giao chìa khóa minh văn ra đây, bổn quân sẽ không tính toán với ngươi, thậm chí còn có thể cho ngươi một con đường suống. Nhưng nếu cứ cố chấp cứng đầu thì dù cung Lưu Ly có lớn bổn quân cũng sẽ chém chết ngươi.” Bách Biến thần quân lớn tiếng nói.