...
Giây phút nào đó không gian trong bia chữ bằng ngọc trắng chấn động một trận, tên trung niên Nguyên Anh sơ kỳ kia mặt mày căng thẳng tiến lên. Gã quan sát xung quanh cũng không phát hiện được điều gì, một bóng người cũng không có, huống hồ gì là đám người Dương Bách Xuyên và Lê Nặc. Trong lòng gã lập tức thở ra một hơi, gã quay người chuẩn bị ra ngoài báo cáo với Hắc Hoa bà bà.
Nhưng đúng vào lúc này, người đàn ông trung niên cảm nhận được một cơn gió dữ xuất hiện sau lưng. Trong lòng gã cảnh giác, theo bản năng tránh né, có điều chung quy không thể sử dụng pháp lực và linh thức nên chỉ cảm thấy sau đầu bị đập vào một cái rồi mất đi ý thức, giây phút cuối cùng trong tầm mắt của gã nhìn thấy một cái vảy cá khổng lồ xuyên qua đầu mình.
Có điều dù sao cũng là tu chân giả Nguyên Anh Kỳ, trên người gã lóe sáng một cái, một hình người nhỏ ba tấc bỏ túi được hoảng loạn bỏ trốn từ bên trong, đúng là nguyên anh của người này.
Lúc này Dương Bách Xuyên hiện ra từ trong sương trắng, hắn lắc mình một cái đã cầm người nguyên anh này trong tay, vừa rồi hắn đã trốn trong sương trắng dùng vảy rồng đánh lén.
Đối với tu chân giả cấp bậc Nguyên Anh, nếu là tình huống bình thường thì cho dù Dương Bách Xuyên có đánh lén cũng không thể gi ết chết đối phương trong nháy mắt, nhưng ở nơi hạn chế pháp lực và linh thức như La Phù đạo cung này, hắn có thể dùng pháp lực và linh lực trong không gian bia chữ bằng ngọc trắng cũng tương đương với việc giống như sinh linh bản địa của La Phù đạo cung.
Vì vậy đánh lén gi ết chết Nguyên Anh sơ kỳ trong nháy mắt cũng là chuyện bình thường, ai kêu tuy rằng đối phương có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng lại không thể sử dụng pháp lực và linh thức chứ.
Đương nhiên đối mặt với tu chân giả Nguyên Anh trung kỳ thì Dương Bách Xuyên không nắm chắc, đặc biệt là đối mặt với cao thủ đỉnh phong Nguyên Anh trung kỳ như Hắc Hoa bà bà.
Cùng là tu chân giả hoặc cùng một cảnh giới, nhưng có vài người trởi sinh đã có chút bản lĩnh mà người khác không có.
Dương Bách Xuyên không dám đảm bảo đám người Hắc Hoa bà bà có đòn sát thủ hay không?
Nếu như Hắc Hoa bà bà từng tìm đọc ghi chép của La Phù đạo cung thì nói không chừng bà ta đã biết ở đây hạn chế pháp lực vân vân, làm sao có thể không chuẩn bị trước được.
Dương Bách Xuyên cầm nguyên anh của người đàn ông trung niên trong tay, tiểu nguyên anh lập tức hoảng sợ kêu to: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! Vãn bối bị Hắc Hoa bà bà ép buộc, tiến vào thăm dò thực hư, không dám đối địch với tiền bối!"
Vố dĩ Dương Bách Xuyên định một phát bóp ch ết nguyên anh của người đàn ông trung niên, nhưng nghe thấy gã sợ hãi xin tha thì trong lòng mềm nhũn. Quả thật người đàn ông trung niên chỉ được xem như kẻ chết thay, hoàn toàn là bị Hắc Hoa bà bà ép đi vào.
Ngẫm lại cũng là một mạng người, nếu như hắn bóp nát nguyên anh của người đàn ông trung niên thì gã sẽ hoàn toàn tan biến khỏi trời đất, cả cơ hội đầu thai cũng không có, sẽ triệt để biến mất.
"Đừng kêu nữa, tạm thời tha cho ngươi một mạng." Dương Bách Xuyên nói xong thì không cho nguyên anh của người đàn ông trung niên thêm cơ hội nói chuyện, hắn khẽ động ý nghĩ trực tiếp ném nguyên anh này vào không gian trong bình Càn Khôn, còn dặn dò chồn nhỏ một tiếng kêu nó đừng ăn nguyên anh của người đàn ông trung niên.
Lúc trước chồn nhỏ bị cấp niệm của La Phù đạo quân cho một chút lợi ích rơi vào ngủ say, Dương Bách Xuyên liền thu chồn nhỏ vào không gian trong bình Càn Khôn, bây giờ nó đã tỉnh.
...
Bên ngoài bia chữ bằng ngọc trắng, đám người Hắc Hoa bà bà cùng đợi người đàn ông trung niên trở ra, thế nhưng qua một lúc lâu mà vẫn không thấy gã bước ra, bọn họ lập tức nhíu mày.
Lúc này Sơn Mộc đạo nhân nói thẳng: "Cần gì phải phiền phức như vậy, kêu tất cả mọi người đi vào hết, cho dù xảy ra sự cố cũng có đưỡng xoay sở."
"Có lý!" Hắc Hoa bà bà gật đầu, lần này bà ta trực tiếp với với đệ tử m Dương Tông của mình: "Mấy người các người cùng vào đi."
"Các ngươi cũng vào đi!" Sơn Mộc đạo nhân cũng ra lệnh cho đệ tử tông môn của mình, dù sao nhiều người đi vào trong một lần, đi thêm mấy lần là được rồi.
Ngay sau đó, gần hai mươi người chia làm hai đợt trước sau tiến vào bia chữ bằng ngọc trắng.
Lúc này Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân, Sơn Mộc đạo nhân mới theo sát phía sau tiến vào bên trong, không thể không nói ba lão già cũng đủ cẩn thận.
Mà giờ phút này Dương Bách Xuyên vẫn trốn trong sương trắng như lúc trước quan sát tình huống của đám người Hắc Hoa bà bà, sau khi hắn thấy ba người Hắc Hoa bà bà kêu hơn hai mươi người tiến vào trong một lượt thì trong lòng chửi đám già chết tiệt đủ gian xảo.
Quả thật kêu hắn đối phó với hơn hai mươi người trong chốc lát là chuyện không thể.
Dương Bách Xuyên chỉ có thể yên lặng theo dõi tiến triển của sự việc, chờ sau khi ba người Hắc Hoa bà bà đi vào thì tìm cơ hội ra tay.
Sau khi ba người Hắc Hoa bà bà đi vào không nhìn thấy bóng dáng đám người Lê Nặc và Dương Bách Xuyên, chỉ thấy một không gian trắng xóa.
Sơn Mộc đạo nhân cau mày nói: "Xem ra đám người Lê Nặc đã rời khỏi, tiến vào Lưu Ly cung, chúng ta vẫn nên mau tìm cửa chạy tới đi."
"Cũng được, có lẽ lối vào Lưu Ly cung ở trong không gian bia chữ bằng ngọc trắng này, chúng ta dùng chìa khóa minh văn tìm kiếm đi." Bách Biến thần quân biến thành một ông lão nói.
Ba người lập tức lấy chìa khóa minh văn ra, chìa khóa minh văn tức khắc tỏa ra ánh sáng xanh biếc, ba cái chìa khóa phát ra ba luồng sáng xanh, chiếu vào trong sương trắng.
Ngay sau đó trong sương trắng cuồn cuộn xuất hiện một cánh cửa.
Dương Bách Xuyên trốn trong sương trắng ở bên cạnh âm thầm lẩm bẩm: "Ba cái chìa khóa minh văn trong tay ba lão già này quả nhiên không đơn giản, có tác dụng giống với pháp môn mà La Phù đạo quân truyền thụ."
Trong mắt Dương Bách Xuyên, chìa khóa minh văn trong tay ba người Hắc Hoa bà bà phát ra ánh sáng xanh biếc, không gian bia chữ bằng bạch ngọc phát ra tiếng nổ, chẳng mấy chốc cánh cửa tiến vào Lưu Ly cung đã hiện ra từ trong ngọc trắng.