Dương Bách Xuyên không nói gì, ngược lại có chút thưởng thức cách làm của Lê Nặc, cũng chuẩn bị nhìn xem kế tiếp Lê Nặc sẽ làm như thế nào đây?
Một nữ nhân, còn là một nữ nhân sát phạt quyết đoán, quả nhiên không đơn giản, bà có thể thống trị thành Tán Tu mấy trăm năm không phải không có đạo lý.
Ngoại trừ thực lực tu vi ra, còn cần trí tuệ.
Lê Nặc đã bộc lộ sự sáng suốt của mình ở đây.
Kế tiếp, Lê Nặc nhìn quanh mọi người nói: "Ta đã sớm nói qua, nếu đã quyết định đi theo Lê Nặc ta mạo hiểm, nhất định sẽ không hổ thẹn với mọi người. Ngay từ đầu ta đã dặn không thể nội loạn, đứng trước lợi ích, tuyệt đối không được làm chuyện tổn thương lợi ích của mọi người. Thế nhưng lão Ngô không tuân theo quy tắc, dẫn đầu cướp đoạt cỏ Ngũ Hành, người khác sẽ đi theo, tất cả mọi người đều như thế thì làm sao đi tiếp?"
Lê Nặc lạnh lùng giải thích, trong sân không có ai nói chuyện, thậm chí có người còn cúi đầu, tất cả mọi người đều hiểu được Lê Nặc không làm sai, quả thật ở thời điểm này càng không thể loạn.
Sau khi nói xong, Lê Nặc thấy mọi người không có ý kiến gì thì bổ sung: "Nhìn hai bên bậc thang thì cỏ Ngũ Hành trông rất nhiều, nhưng chắc chắn không phải vô hạn, vì vậy theo ý kiến của ta, phân chia cho tất cả."
Những lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy rất công bằng, không có ai phản đối.
Kế tiếp Lê Nặc bảo mọi người đào cỏ Ngũ Hành lên rồi phân chia.
Nửa giờ sau, cuối cùng mọi người cũng đi tới bậc thang cuối cùng, cỏ Ngũ Hành khai thác được chia đều, mỗi người vừa vặn có thể được chi đến bốn mươi gốc. Lúc đầu bọn họ có tổng cộng mười chín người, lúc trước khi chém giết với sài yêu, hai thuộc hạ của Diệp Vô Tâm mất mạng nên còn lại mười bảy người.
Thế nhưng lúc phân phối cỏ Ngũ Hành, Lê Nặc cũng tính cả yêu vương Tiểu Bạch, chồn nhỏ Hương Hương và hai con rối của Dương Bách Xuyên vào, lần này một mình hắn nhận được hai trăm gốc cỏ Ngũ Hành.
Có vài người bắt đầu không vui, cho rằng tại sao phải tính cả linh thú của Dương Bách Xuyên, một mình hắn chiếm đến năm phần. Kết quả nhận lại một câu lạnh lẽo của Lê Nặc, yêu thú, linh thú và hai con rối của Dương Bách Xuyên đều ra sức. Nếu không phải lúc nãy nhờ có hai con rối của hắn, lúc này mọi người còn đang chém giết với sài yêu đấy.
Lý do này rất đầy đủ.
Không ai phản đối nữa.
Dương Bách Xuyên xem như thu hoạch lớn nhất, đến cả bản thân Lê Nặc cũng dựa theo tiêu chuẩn năm mươi gốc linh dược, nghiêm khắc làm gương, điểm này càng khiến Dương Bách Xuyên kính nể bà.
Sau khi phân chia linh dược xong, mọi người nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một tòa cung điện cách đó mấy trăm thước.
Đoàn người đi qua nhìn xem, quả nhiên là cung Tu Đạo.
Lúc này, cả đám đều kích động, đều biết bắt đầu từ giờ phút này mới xem như chân chính bước vào đạo cung La Phù.
Cung Tu Đạo xây dựng theo phong cách cổ xưa, điều kỳ lạ chính là chẳng biết đã qua bao nhiêu năm tháng mà cửa cung vẫn còn mới toanh.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhìn cửa lớn đóng chặt và tường vây cao ba mét khiến người khác tò mò, có một loại xúc động muốn vọt vào trong tìm hiểu ngọn nguồn.
Rất nhiều người muốn tiến lên đẩy cửa bước vào trong tìm kiếm đại cơ duyên, nơi này là đao cung La Phù chân chính, không có thiên tài địa bảo mới là chuyện lạ.
Nhưng có sự kiện Lê Nặc giết người lúc trước nên không ai dám tùy tiện tiến lên.
Đối với việc này, Lê Nặc rất hài lòng, quay sang nói với Ba Đồ: "Ba Đồ huynh đệ, ngươi đi trước!" Lê Nặc sai Ba Đồ đi đẩy cửa xem có gì nguy hiểm không, dù sao lúc trước ở bậc thang còn có yêu thủ hộ.
Nơi này là cung điện thứ nhất trong tam cung lục viện của đạo cung La Phù, cung Tu Đạo, không có gì cản trở mới bất thường.
Ba Đồ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Lê Nặc có thể gọi Ba Đồ lên chứng tỏ bà rất tín nhiệm đối phương.
Khi Ba Đồ tiến lên trước cửa cung, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người hắn ta, tưởng tượng sau khi hắn ta đẩy cửa cung ra thì sẽ xuất hiện cảnh tượng gì.
Chẳng lâu sau, Ba Đồ đi tới trước cửa cung, đột nhiên đẩy về phía cửa lớn.
"Ông~"
Ngay khi Ba Đồ đặt hai tay lên đẩy, không xuất hiện nguy hiểm gì, cửa cũng không mở ra như mọi người tưởng tượng, ngược lại vang lên một tiếng gầm nặng nề.
Ngay sau đó hai cánh cửa lớn xuất hiện dị trạng
"Mau lùi lại!"