Chẳng lâu sau, cục diện bao vây của đám sài yêu đã bị hai con rối đen trắng công phá, hai tàn ảnh một đen một trắng đan xen qua lại như con thoi, mười hai đầu sài yêu đã bị chúng gi ết chết.
Thế cục đảo ngược trong nháy mắt.
Hai con rối đen trắng giống hệt sát thần, y như lời sư phụ nói, hoàn toàn không thèm để đám sài yêu trước mặt vào mắt.
Dương Bách Xuyên cũng biết đây là kết quả khi sư phụ khống chế, thần hồn của lão nhân gia ở trong mắt hắn đã vượt qua chân trời.
Kết quả như vậy nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên.
Dù sao điều khiển con rối cần là lực lượng thần hồn, về phần chân khí thì không cần lo lắng, bởi vì nguồn năng lượng trong cơ thể con rối chính là linh thạch, chỉ cần linh thạch không khô kiệt, hai con rối có thể chiến đấu mãi mãi.
Đương nhiên lực lương thần hồn tiêu hao cũng rất lớn, chẳng qua Dương Bách Xuyên biết đối với sư phụ Vân Thiên Tà mà nói, khống chế hai con rối này chỉ là món ăn vặt.
Hắn hoàn toàn không lo lắng.
Lê Nặc nhìn thấy hai con rối xuất hiện trong sân, ánh mắt lập tức sáng lên, lúc trước bà đã thấy hai con rối này chiến đấu, có thể đánh ngang tay với tu chân giả Nguyên Anh trung kỳ đấy.
Ngay từ đầu Lê Nặc còn tưởng là cao thủ Dương Bách Xuyên mời đến từ địa phương nào đó, sau đó hỏi thăm thì mới biết được, thì ra là hai con rối.
Lúc ấy bà còn hâm mộ, giờ phút này nhìn thấy hai con rối đen trắng nháy mắt đã xoay chuyển thế cục, hoàn toàn trấn áp yêu thú, ánh mắt Lê Nặc nhìn về phía Dương Bách Xuyên nhiều hơn một tia khác thường.
Khác với Lê Nặc, những người khác không biết hai bóng dáng một đen một trắng bất ngờ xuất hiện hỗ trợ là con rối của Dương Bách Xuyên, tưởng rằng là cao thủ đi theo âm thầm bảo hộ Dương Bách Xuyên.
Một đám hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải kết giao với Dương Bách Xuyên. Mọi người đều biết ở chỗ này không dùng được pháp khí nhưng hai cao thủ đen trắng bất ngờ xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên lại có thể bộc phát chân khí cường đại và chiến kỹ siêu việt.
Lúc này giữ quan hệ tốt với Dương Bách Xuyên, nói không chừng có thể bảo toàn tính mạng ở chỗ này.
Trong lòng mỗi người ôm tâm tư khác nhau, kết giới của Lê Nặc biến mất, ngọc phù cũng theo đó tan vỡ, xem như đã hoàn thành sứ mệnh.
"Rống rống..."
Cuối cùng, sáu đầu sài yêu còn lại đều bị hai con rối chém giết.
Trên bậc thang chất đầy thi thể của sài yêu, mùi máu tươi ngút trời.
Hai con rối ngừng lại, quay về bên cạnh Dương Bách Xuyên, tay cầm trường thương, im lặng canh giữ.
Một màn này khiến Lê Nặc vô cùng hâm mộ, bà cũng hiểu được ở chỗ này có hai con rối này bảo vệ có ý nghĩa gì.
Thêm một lá bài tẩy bảo mệnh là chuyện không cần phải nói, không chừng đại cơ duyên ở đạo cung La Phù cũng xuất hiện.
Trong lòng Dương Bách Xuyên tràn ngập rung động, bản lĩnh khống chế hai con rối giết yêu thú vừa nãy của sư phụ khiến hắn mở rộng tầm mắt, học được rất nhiều thứ.
Giờ phút này trong đầu hắn còn đang nhớ lại, đổi lại là mình thì có thể mang lại hiệu quả như vậy không?
Lão đầu tử khống chế con rối cũng không tăng thực lực con rối lên, vẫn giống như chủ nhân là hắn, Kim Đan đại viên mãn.
Nhưng lão đầu tử khống chế siêu hơn hắn rất nhiều, phát huy toàn bộ trình độ của con rối vô cùng nhuần nhuyễn, có thể nói hiệu quả trong mắt Dương Bách Xuyên rất rung động.
"Vân đệ, lần này cảm ơn đệ!" Lê Nặc tiến lên một bước, kéo Dương Bách Xuyên ra từ trong hồi tưởng cảnh sư phụ khống chế con rối
"Lê tỷ quá khách khí, ta cũng chỉ thử một chút, xem có thể có hiệu quả hay không thôi, cũng may không tệ lắm." Dương Bách Xuyên khiêm tốn đáp lời.
"Con đường kế tiếp nhất định còn khó đi hơn bây giờ, vẫn phải dựa vào đệ chèo chống mới được." Trong mắt Lê Nặc lóe lên tia sáng, đang nói chuyện với Dương Bách Xuyên mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm hai con rối.
Sau khi hai người nói chuyện vài câu, Lê Nặc đề nghị tiếp tục đi về phía trước.
Dựa theo ghi chép trên cuộn da thú trong tay bà, bước lên bậc thang cuối đoạn đường này sẽ vào bên trong đạo cung La Phù, đến cung đứng đầu tam cung lục viện, cung Tu Đạo.
Không có yêu thú cản đường, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không nghĩ tới, sau khi leo lên bình đài xuất hiện sài yêu, trong tầm mắt hiện lên một màn làm cho tất cả mọi người mừng rỡ như điên.
"Cái này... Là cỏ Ngũ Hành!" Lê Nặc kìm lòng không đậu nói.
Dương Bách Xuyên phóng mắt nhìn, chỉ thấy ở trên bình đài sài yêu, từng gốc linh dược ngũ sắc sinh trưởng hai bên bậc thang, giống như Lê Nặc nói, chính là cỏ Ngũ Hành.
Trong lòng hắn cũng kích động.