Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1787




"Thằng nhóc thúi, để vi sư ngủ yên một giấc cũng không cho." Vân Thiên Tà mắng Dương Bách Xuyên một trận.  

"Lão già đáng chết, người mau giúp một tay, bọn họ sắp không kiên trì nổi nữa rồi." Dương Bách Xuyên trợn mắt mắng lại.  

"Đừng ồn, chẳng phải chỉ là một đám yêu thú nhỏ thôi à, còn cần đến sư phụ ra tay." Vân Thiên Tà lẩm bẩm, sau đó còn bổ sung: "Con thả hai con rối đen trắng ra đi, để ta điều khiển, thu thập đám tiểu yêu này dễ như trở bàn tay."  

Dương Bách Xuyên ngẩn ra, nghe sư phụ nói xong, hắn vội vàng dùng suy nghĩ thả hai con rối đen trắng ra ngoài.  

Hắn biết rõ, nếu để sư phụ điều khiển hai con rối, dựa vào sức mạnh thần hồn của ông, uy lực sẽ mạnh hơn hắn rất nhiều.  

"Xem cho kỹ, cảm nhận vi sư điều khiển con rối thế nào."  

Dương Bách Xuyên vừa triệu hồi hai con rối đen trắng từ trong bình Càn Khôn ra ngoài đã nghe thấy lão đầu tử khí phách nói.  

Hắn tập trung tinh thần, cẩn thận cảm nhận cách Vân Thiên Tà khống chế con rối.  

Mà lúc này, nơi khóe mắt liếc thấy các loại phù chú đám người Lê Nặc thả ra không đánh hạ được đám yêu thú như trong tưởng tượng.  

"Sinh linh bản địa vẫn chiếm ưu thế như trước, may mà lão già chuẩn bị ra tay." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.  

"Ầm ầm!"  

Ngay sau đó, một màn tất cả đều không muốn nhìn thấy xuất hiện.  

Mọi người tập trung hỏa lực của phù chú phá giải pháp thuật công kích của yêu thú nhưng lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì, ngược lại còn chọc giận bọn chúng.  

Bị yêu thú phản kích lại lần thứ hai, trong tiếng rền vang nặng nề, kết giới Lê Nặc bố trí xuất hiện một đường vết nứt.  

Kết giới xuất hiện vết nứt, Lê Nặc là người điều khiển ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Lê Nặc bị thương thì trong lòng rất sốt ruột, hắn biết công kích của một số yêu thú có thể hoàn toàn phá vỡ kết giới.  

Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm.  

Một bên bị hạn chế về pháp thuật, một bên hoàn toàn không bị giới hạn gì, chênh lệch giữa hai phía thật sự quá lớn.  

Sài yêu cứng đối cứng tụ lại tập trung yêu lực cùng nhau công kích đủ khiến cho tất cả mọi người diệt đoàn.  

"Lão đầu tử, nhanh lên!" Nhìn thấy Lê Nặc hộc máu, Dương Bách Xuyên thúc giục sư phụ.  

"Gấp cái gì, chẳng mấy chốc là vi sư có thể trấn áp đám tiểu yêu thú này." Trong lời nói của Vân Thiên Tà không hề để đám sài yêu này vào mắt, cảm giác ông xem bọn chúng chỉ là gà đất chó sành.  

Ông vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên nhanh chóng cảm thấy bình Càn Khôn trên cánh tay trái nóng lên từng trận, trong lòng lập tức thả lỏng, hắn biết lão đầu tử sắp ra tay.  

Quả nhiên, một giây sau, hai con rối đen trắng động đậy.  

Hai con rối đen trắng cầm trường thương vọt về phía đám sài yêu.  

Dương Bách Xuyên nhìn yêu vương Tiểu Bạch đứng cạnh bảo vệ chủ nhân từ nãy đến giờ và chồn nhỏ Hương Hương, nói với yêu vương Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch bảo vệ tốt chủ mẫu ngươi."  

"Chủ nhân yên tâm." Yêu vương Tiểu Bạch cam đoan.  

"Chi chi~" Chồn nhỏ kêu chi chi, ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, bày tỏ: "Ta cũng có thể bảo vệ."  

Dương Bách Xuyên cười, hắn không biết thiên phú của Hương Hương ở đây có chịu hạn chế hay không. Cho dù có bị hạn chế thật thì dựa vào bản lĩnh biến thân và bốn móng vuốt sắc bén, chồn nhỏ vẫn đủ khả năng bảo đảm an toàn cho bản thân. Hơn nữa hắn cũng tin tưởng dưới hoàn cảnh này, Hương Hương còn có thể bảo vệ người khác.  

Về phần Diệp Vô Tâm, chủ mẫu được Dương Bách Xuyên dặn dò yêu vương Tiểu Bạch bảo hộ, nàng nghe xong thì đỏ bừng mặt mũi, trong lòng lại đầy ngọt ngào như rót mật, lén lút nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên.  

Giờ phút này Dương Bách Xuyên không rảnh để ý tình hình quanh mình, hắn đặt hết lực chú ý lên cách sư phụ Vân Thiên Tà điều khiển hai con rối đen trắng.  

Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy hai con rối dưới sự khống chế của lão đầu tử giống như hóa thành người thật, chiến thần Hắc Bạch, trên tay cầm pháp khí trường thương, nháy mắt đã vọt tới trước mặt yêu thú như đang đi giữa chốn không người.  

"Rống!"  

"Rống rống...  

Đám sài yêu kêu lên từng tiếng thảm thiết  

Trường thương trong tay hai con rối đen trắng giống như rồng quay về biển, đại sát bốn phương.  

Trong lúc nhất thời, yêu thú không ngừng kêu thảm thiết, chân tay thịt vụn bay đầy trời, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.