Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1723




Nàng tin chắc đây là phép thần thông nào đó của Dương Bách Xuyên, nếu không thì chỉ với một tu chân giả bình thường, cho dù là Ninh thúc thúc cũng không đạt được tốc độ như vậy, có thể so với tia chớp.  

“Nếu như hắn không cõng mình, tốc độ sẽ càng nhanh hơn nhỉ?”  

Trong lúc tâm tư của Diệp Vô Tâm đang bay loạn.  

Yêu Vương Phong Lôi biến dị đã thét dài một tiếng chói tai: “Rống ~”  

Nghe tiếng có vẻ như chỉ còn cách họ hai trăm mét.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy cũng sửng sốt, hắn vẫn nghi ngờ về tốc độ của Yêu Vương biến dị, xem bộ dáng này sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.  

Làm sao bây giờ?  

Trong đầu không ngừng nghĩ kế sách đối phó, mặc dù Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn có tốc độ rất nhanh, nhưng trên lưng hắn còn cõng theo Diệp Vô Tâm, dù sao thì cũng sẽ bị ảnh hưởng, bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.  

Dưới chân hắn không dám buông lỏng dù chỉ một chút.  

Trong lúc chạy điên cuồng, Dương Bách Xuyên nghĩ một lượt, nhưng hiện tại hắn thực sự không thể nghĩ ra cách nào để thoát khỏi sự truy đuổi của Yêu Vương, đáng tiếc là Chỉ Xích Thiên Nhai Công mới dừng lại ở tầng thứ hai – Tia Chớp, nếu như có thể tiến vào tầng thứ ba thì may ra có khả năng bỏ xa nó.  

Đáng tiếc, cho dù bây giờ muốn tu luyện cũng không kịp nữa.  

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là chạy trong rừng rậm, hy vọng có thể che đi tầm nhìn của Yêu Vương Phong Lôi biến dị.  

Nhưng qua một lúc, Dương Bách Xuyên chợt nhận ra bản thân căng thẳng tới mức ngu luôn, yêu thú cũng có linh thức, cho dù hắn chui vào trong hốc cây thì linh thức của bọn chúng cũng có thể phát hiện ra.  

Vì thế nên Yêu Vương Phong Lôi biến dị mới theo sát sau lưng hai người họ, hơn nữa khoảng cách đã được rút ngắn hơn.  

“Rống ~”  

“Răng rắc ~”  

Khi khoảng cách với hai người chỉ còn lại năm mươi mét, Yêu Vương biến dị cuối cùng cũng xuất chiếu, nó rống giận giáng một tia Phong Lôi từ không trung xuốn.  

“A~ Chạy mau ~” Diệp Vô Tâm bị dọa sợ hét lên.  

Trong linh thức, Dương Bách Xuyên vẫn luôn quan sát động tĩnh của Yêu Vương Phong Lôi, đương nhiên hắn cũng phát hiện ra đòn công kích bổ xuống.  

Hít sâu một hơi, hắn nhảy vọt về phía trước.  

“Rắc ~”  

Ngay lúc hắn cõng Diệp Vô Tâm nhảy vọt lên, đòn công kích của Yêu Vương biến dị đã đánh trúng vào một cây đại thụ phía sau lưng bọn họ, một cây cổ thụ chọc trời, gốc cây ba người ôm không xuể, bỗng nhiên sụp đổ rồi bốc cháy. Cả vùng đất cũng xuất hiện một hố sâu to lớn.  

“Phù ~”  

Trán Dương Bách Xuyên toát cả mồ hôi, cũng xem như trốn khỏi một kiếp.  

Nguy hiểm thật~  

Vào lúc này, Diệp Vô Tâm đột nhiên cất lời: “Ngươi bỏ ta xuống đi ~”  

Dương Bách Xuyên sững người, hắn lập tức hiểu ý của Diệp Vô Tâm, có lẽ nàng cho rằng vì cõng nàng trên lưng nên hắn mới chạy không nổi.  

Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên cao, không chút khách khí vỗ một cái lên mông của Diệp Vô Tâm rồi nói: “Ngoan ngoãn giữ chặt lấy ta là được rồi, bảo ta thả ngươi xuống cho ngươi tự chạy? Dương Bách Xuyên ta không làm được việc đó, quẳng một nữ nhân để chạy một mình?”  

Diệp Vô Tâm bị Dương Bách Xuyên vỗ lên mông, cả người nàng run rẩy, cơ thể cũng trở nên mềm nhũn, cũng không hiểu vì sao sau khi nghe được lời nói mang theo tức giận của Dương Bách Xuyên, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy trong lòng hình như có một ‘Két’, giống như tiếng cánh cửa đang mở ra, cánh cửa có thể khiến người ta rung động.  

Qua một lúc, Diệp Vô Tâm bình tĩnh lại cảm xúc đang hỗn loạn, nàng nghiêm túc nói: “Ngươi thả ta xuống đi, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì hai chúng ta sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó một người cũng đừng mong chạy thoát, ngươi có thân pháp thần thông, nếu không có ta thì ngươi sẽ chạy thoát được.”  

“Bộp ~”  

Dương Bách Xuyên lại vỗ lên mông cô, lần này hắn ra tay còn ác hơn, giọng nói đầy tức giận: “Ngươi câm miệng cho lão tử, ngươi muốn ta thiếu nợ ngươi suốt đời đúng không? Muốn chết thì cùng nhau chết, đã nói rồi, ca đây thần thông quảng đại, còn chưa tới mức quẳng nữ nhân để chạy.”  

“A~”  

Lần này bị Dương Bách Xuyên vỗ lên mông, Diệp Vô Tâm đau tới kêu ra tiếng, mặc dù là rất đau nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, xem ra nàng cứu Dương Bách Xuyên ba lần là không hề nhìn sai người.  

“Rống rống ~”  

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng rỗng của Yêu Vương biến dị, khoảng cách giữa bọn họ đã rút ngắn chỉ còn ba mươi mét.