Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1722




“Ta…” Diệp Vô Tâm đỏ mặt, cũng không biết nên trả lời thế nào, bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm nàng có chút phát cáu, sau đó cố ý trừng mắt nói: “Ngươi là tay sai của ta, sao ta có thể không quản? Không được, lần này ngươi làm mất nhiều vốn của bổn cô nương như vậy, thời gian chín tháng cũng không đủ, ta phải kéo dài thời hạn cho ngươi, Dương đại công tử ngươi tự nói đi. Ngươi bán mình cho ta bao nhiêu lâu thì hợp lý.

Nhìn Diệp Vô Tâm, trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất phức tạp, hắn cũng nghĩ tới những người phụ nữ của mình ở Trái Đất, nhưng đối mặt với một người có vẻ tinh quái, tính tình tùy hứng như tiểu ma đầu như Diệp Vô Tâm, nàng đã ba lần bốn lượt cứu giúp. Hắn thật sự không biết mình có trả được nhân tình lớn như vậy hay không?  

Trầm mặc mấy giây, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi trịnh trọng nói: “Ta bán cả đời này làm tay sai cho ngươi, ngươi có dám nhận không?”  

Diệp Vô Tâm thấy bộ dạng nghiêm túc của Dương Bách Xuyên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, không hiểu sao trái tim nàng lại đập nhanh hơn, có điều nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy, nàng trả lời theo bản năng: “Có gì mà không dám?” Cứ quyết định như vậy nhé, từ nay về sau ngươi làm tay sai cho bổn cô nương đây cả đời.”  

“Quyết không nuốt lời!”  

Dương Bách Xuyên mỉm cười, Diệp Vô Tâm cũng cười theo.  

Cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ có bọn họ mới hiểu.  

Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, Diệp Vô Tâm nói: “Chúng ta đi thôi, vẫn nên cẩn thận yêu thú biến dị, nhất là chim Phong Lôi, loại yêu thú này vốn dĩ đã có thiên phú tốc độ, mượn sức mạnh của gió để ngao du thiên địa, chim Phong Lôi Vương sau khi biến dị có lẽ tốc độ của nó còn kinh khủng hơn, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây sớm thì hơn, khoảng cách mười dặm cũng không phải là quá xa, ta đã hẹn với đám Tiểu Trúc sẽ hẹn nhau ở trấn Biên Quan.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn biết Diệp Vô Tâm nói không sai, khoảng cách chỉ mười dặm mà thôi, đối với yêu thú có tốc độ bay cường đại mà nói thì quả thật là không hề xa.  

Nếu như Yêu Vương Phong Lôi đuổi tới đây, Diệp Vô Tâm cũng không còn tấm bùa thứ hai để dùng nữa.  

Hai người phi thân lên, chuẩn bị bay xuống khỏi đỉnh núi để đi bộ, ngự kiếm phi hành trên không trung sẽ rất dễ trở thành mục tiêu lớn.  

Chính vào lúc hai người phi thân lên, một tiếng vang như xé thủng bầu trời.  

“Rống ~”  

Lúc này, sắc mặt của Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đều thay đổi.  

Tiếng rống này rất quen thuộc, đây không phải là tiếng của Yêu Vương Phong Lôi vừa nãy sao.  

Ngẩng đầu nhìn, bọn họ trông thấy cách đó mất trăm mét, một đốm trắng lao như tia chớp tới.  

Chính là Yêu Vương Phong Lôi biến dị.  

“Mẹ kiếp ~”  Thứ súc vật này muốn đuổi chết chúng ta, đúng là âm hồn không tan ~” Dương Bách Xuyên rên rỉ.  

Diệp Vô Tâm tức giận: “Đều tại cái miệng quạ đen của ngươi, ngây ra đó làm gì mau chạy thôi, chui xuống rừng rậm phía dưới.”  

Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã bay nhanh xuống chân núi, Diệp Vô Tâm nhìn rõ phương hướng, bắt đầu chạy như điên.  

Có điều, trong mắt của Dương Bách Xuyên, chỉ dựa vào loại tốc độ của Diệp Vô tâm thì hai người chỉ có thể chờ chết, mặc dù tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng cũng không thể so với Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn được.  

Ở trên đất liền, Dương Bách Xuyên vẫn có tự tin Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn có thể ganh thua tốc độ với Yêu Vương biến dị.  

Khẽ lắc mình, nhanh như tia chớp hắn đã xuất hiện tới trước người Diệp Vô Tâm: “Ngươi chạy như vậy không được, leo lên ta cõng ngươi, nhanh.”  

Diệp Vô Tâm bỗng nhiên đụng đầu vào Dương Bách Xuyên ở phía trước, nghe hắn nói như vậy nàng kêu to theo bản năng: “Ngươi cõng ta?”  

Từ nhỏ tới lớn, chưa có ai từng cõng nàng, đặc biệt là người khác phái.  

“Bà cô của ta ơi, đừng lèo nhèo nữa, con thú vật kia sắp đuổi tới nơi rồi ~”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên đưa tay túm lấy Diệp Vô Tâm còn đang ngơ ngác kéo lên lưng hắn, dưới chân khẽ động, ‘Vù’ một tiếng đã vọt sâu vào trong rừng rậm.  

Diệp Vô Tâm bị Dương Bách Xuyên kéo lên lưng một cách thô bạo, nàng rất tức giận, đang định lên tiếng chửi thì phát hiện, cảnh vật trước mắt đều trôi qua một cách mơ hồ, điều này khiến nàng nuốt ngược lời chửi mắng trở về.  

Cảnh vật mơ hồ chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính cảnh vật sau khi tốc độ nhanh tới một mức nhất định.  

Nằm trên lưng Dương Bách Xuyên, Diệp Vô Tâm cảm nhận được tốc độ bước chân của hắn, trong lòng nàng có chút ngạc nhiên.  

“Đây là…thân pháp thần thông đúng không?” Diệp Vô Tâm lẩm bẩm.