Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1697




Chỉ nghe một người nói: “Lần này cao thủ của năm châu lục của toàn bộ lãnh thổ Đại Sơn đều xuất động, nghe nói ngay cả những lão quái vật không xuất thế kia cũng đều chạy tới núi La Phù, có thể tìm linh thú bảo vật đó, trong lịch sử toàn bộ Sơn Hải Giới cũng không có xuất hiện qua vài lần.  

Nghe đồn ngàn năm trước đã xuất hiện một con Tầm Bảo Thử, lần đó dẫn phát tranh đoạt đại chiến, hơn mười tông môn đều biến mất trong đại chiến, đó chỉ là Tầm Bảo Thử, lần này xuất hiện con linh thú này, nghe nói đẳng cấp còn cao hơn con Tầm Bảo Thử kia. Mấy ngày nữa ta cũng muốn đến núi La Phù xem náo nhiệt, nhìn xem phong thái tìm bảo bảo linh thú bậc này, vừa xuất thế đã khiến cho toàn bộ địa hạt Đại Sơn rung chuyển, thật không đơn giản~”  

Không biết vì sao, sau khi Dương Bách Xuyên nghe được người này nói chuyện, trong lòng liền nhảy dựng một cách khó hiểu, trong đầu hiện lên bóng dáng con chồn Hương Hương, hình như là tin tức của Điêu Nhi. Lúc này hắn nhịn không được, vèo một cái vọt vào trong đại điện, nhìn người kia nói thẳng: “Vị đạo hữu này, ngài vừa rồi nói linh thú tầm bảo không biết là linh thú bản thể gì?”

Trong lòng Dương Bách Xuyên lo lắng cho con chồn nên cứ vọt vào đại điện hỏi, đây là thất lễ, nhưng hắn đâu quản nhiều như vậy.   

Nếu như dựa theo lời người này nói, rất có thể là con chồn, vừa nghĩ đến toàn bộ cao thủ năm châu của địa hạt Đại Sơn đều đi truy đuổi con chồn, Dương Bách Xuyên liền lo lắng.  

Đương nhiên hiện tại vẫn chưa xác định, rốt cuộc có phải con chồn hay không, phải hỏi rồi mới biết được.  

Trong đại điện có sáu người bao gồm cả Thành chủ Lý Gia Diệu, bị Dương Bách Xuyên tùy tiện vọt vào cắt ngang cuộc nói chuyện, mọi người đều khó chịu.  

Nhất là lão giả bị Dương Bách Xuyên hỏi, hắn là một tu chân giả Kim Đan đại viên mãn, ở trong đại điện tu vi xem như không tệ, có chút kiêu ngạo, lập tức không vui nói: “Ngươi là ai? Lỗ mãng xông vào còn ra thể thống gì nữa?”  

Mà lúc này Lý Gia Diệu và mấy người khác lại nhận ra là Dương Bách Xuyên, vội vàng nói: “Tần lão quái, vị này chính là Dương Bách Xuyên, cũng là Hữu Thành chủ do Đại thành chủ định ra.”  

Sau khi nói xong, Lý Gia Diệu nhìn Dương Bách Xuyên cười nói: “Dương đạo hữu, ngươi tới rồi, Lý mỗ chờ ngươi mười ngày rồi cũng không thấy ngươi xuất hiện.”  

Trải qua một trận quấy rầy như vậy, Dương Bách Xuyên cũng lấy lại tinh thần, hiểu được mình quá lỗ mãng, vội vàng ôm quyền nói với Lý Gia Diệu và mấy người: “Chư vị, thật sự xin lỗi. Dương mỗ từ nhỏ đã có khao khát với tầm bảo linh thú, vừa mới nghe được nên không khỏi thất lễ, xin lỗi xin lỗi, quấy rầy mấy vị rồi.”  

Sau đó lại giải thích với Lý Gia Diệu: “Lý thành chủ đừng trách. Ngày đó sau khi trở về có cảm ngộ bế quan mấy ngày, hôm nay vừa xuất quan ta đã nhanh chóng đến bái phỏng Lý Thành chủ.”  

Dương Bách Xuyên sinh ra ở Trái Đất, năng lực giao tiếp có kém đi nữa cũng đủ ứng phó với những thổ tộc Sơn Hải Giới này rồi.  

Sau một phen giải thích, xem như làm lấy lệ, hắn đè nén tâm tình trong lòng ứng muốn xác minh rốt cuộc có phải con chồn hay không. Trước tiên cùng mấy người giao lưu làm quen, đợi lát nữa đương nhiên thân thiết sẽ gia nhập vào đề tài bọn họ tán gẫu.  

Quả nhiên Lý Gia Diệu sảng khoái cười nói: “Thì ra là vậy, hôm nay có thể tới cũng đúng lúc giới thiệu cho ngươi một chút, mấy vị này đều là lão nhân có uy vọng ở thành Tán Tu, Hữu Thành chủ ngươi nhậm chức không thể thiếu việc tiếp xúc làm quen với bọn họ trước cũng tốt.”  

Sau đó Lý Gia Diệu giới thiệu cho Dương Bách Xuyên mấy người quen biết, mà vị Tần lão trước đó quát Dương Bách Xuyên nghe được là Dương Bách Xuyên, sau khi nhìn thấy thái độ của Lý Gia Diệu đối với Dương Bách Xuyên không tệ, cũng không nói thêm gì.  

Đại danh của Dương mỗ hiện giờ vang vọng toàn bộ thành Tán Tu, cộng thêm lời đồn hắn được Đại Thành chủ Lê Nặc tiếp kiến một mình, thậm chí còn có tin đồn thiên kim của hội trưởng thương hội Thiên Diệp Vô Đạo có quan hệ mờ ám với Dương Bách Xuyên. Hơn nữa ngày đó Lê Nặc chính miệng hứa hẹn cho Dương Bách Xuyên làm Phó Thành chủ thành Tán Tu, tính ra hắn hiện giờ chính là người có tiền có thế có địa vị, mấy người trong sảnh mặc dù tu vi đều cao hơn Dương Bách Xuyên, nhưng một chút cũng không dám chậm trễ.  

Mà Dương Bách Xuyên cũng biết cách đối nhân xử thế, vung tay lên lấy mấy đĩa hồng hương quả ra chia sẻ với bọn họ, lần này quan hệ tăng lên không ít, dần dần thân thiết.  

Đề tài lại trở lại vấn đề tìm kiếm Bảo Thử, lần này Dương Bách Xuyên không gấp gáp mà yên lặng nghe, khi nghe được một người trong đó nói: “Vậy ta thấy Tầm Bảo linh thú không phải chồn bình thường, nghĩ đến nhất định là huyết mạch linh thú gì đó?”  

Sau khi nghe được những lời này, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hai tay cũng siết chặt, bất giác lòng bàn tay đổ mồ hôi.  

Nhưng hắn không xen vào mà tiếp tục lắng nghe.  

Lại một người nói: “Đó là con chồn bình thường có thể tìm được tam hoa thảo tử kim vạn năm sao?”  

“Đúng vậy, đáng tiếc, nghe nói một gốc tam hoa thảo tử kim vạn năm kia đã bị súc sinh đó nuốt chửng. Nếu như cho lão phu luyện đan, chắc chắn có thể luyện chế ra đan dược đột phá cảnh giới Nguyên Anh.” Vị Tần lão trước đó quát Dương Bách Xuyên thở dài nói, hắn là một vị luyện đan sư.  

Nhưng còn kém Dương Bách Xuyên rất xa, nếu linh dược vạn năm ở trong tay hắn, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp nhất.  

“Tin tức của các ngươi đều quá che đậy, ta nghe nói, con chồn kia ở núi La Phù đã liên tiếp tìm được ba gốc linh dược vạn năm để nuốt vào rồi, rất nhiều cao thủ hiện tại đều giống như phát điên truy bắt con chồn tầm bảo. Nhưng nghe nói con chồn tầm bảo kia không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu, rất lanh lợi, giống như có thiên phú dự đoán nguy hiểm, luôn có thể tránh được sự truy bắt của cao thủ, hiện tại đã chạy vào sâu bên trong núi La Phù và mất tung tích, nhưng nghĩ đến có dị thú thiên địa như thế, những cao thủ kia chắc chắn sẽ không từ bỏ!”