Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1692




Nếu quả thật như vậy, có lẽ ta sẽ thực sự giết ngươi, nhưng bây giờ... Ta cuối cùng cũng yên tâm, xem ra dùng năm mươi vạn linh thạch trả nợ ngươi một chức vị Thành chủ không lầm.  

Vốn ta chỉ muốn cho ngươi một chức danh Thành chủ giả, hiện tại xem kìa, ngươi có trách nhiệm, chức vị Hữu Thành chủ ngươi cứ đảm nhiệm đi, trước đó ngươi cũng nghe nói rồi, núi La Phù Sơn sắp mở ra, ta muốn đi núi La Phù.  

Nếu ta vừa đi, Thành chủ chỉ còn lại một Tả Thành chủ Lý Gia Diệu, mà chức vị Hữu Thành chủ lại trống không, ngay lập tức cũng không tìm được, mà hôm nay ngươi đã phản công và đặt cược linh thạch với hơn một ngàn người, vô hình trung trong số hơn một ngàn người này đã có uy vọng nhất định, nếu như ngươi đảm nhiệm chức vị Hữu Thành chủ, cùng Tả Thành chủ Lý Gia Diệu bảo vệ bình an của thành Tán Tu, hiện tại xem ra rất thích hợp.  

Cho dù không thích hợp cũng phải thích hợp, ngay lập tức ta thật sự không thể nào tìm được người thích hợp, không biết ý của ngươi thế nào?” Lê Nặc thành thật nói ra từng câu từng chữ.  

“Lê Thành chủ, thật sự không dám giấu diếm, ta có thể sẽ không ở thành Tán Tu bao lâu, ta bị người ta đuổi giết mới đi tới thành Tán Tu, mục đích chính là vì muốn cưỡi đại trận Truyền Tống ở thành Tán Tu để rời khỏi châu Nam Sơn...” Tiếp theo, Dương Bách Xuyên quyết định nói ra mâu thuẫn giữa hắn và Thành chủ thành Chiêu Dao là Âu Dương Hải Đường.  

Hắn tin tưởng Lê Nặc với tư cách là một Thành chủ nhất định sẽ biết những chuyện này, so với như thế chi bằng thản nhiên nói ra.  

Hồi lâu sau, Lê Nặc nói: “Dựa theo lời ngươi nói, ngươi thật sự muốn ngồi vị trí Thành chủ thành Tán Tu rồi, ngươi nha, nghĩ chuyện đơn giản quá rồi.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động nói: “Kính xin Thành chủ Lê Nặc danh ngôn, chẳng lẽ Truyền Tống Trận của thành Tán Tu không tới được châu Trung Sơn? Bên ngoài đồn nói là thành Tán Tu có Truyền Tống Trận cỡ lớn mà?”  

“Truyền Tống Trận đương nhiên là thật, cũng có thể truyền tống đến châu Trung Sơn, nhưng ý ta muốn nói không phải điểm này, dựa theo lời ngươi nói, ngươi phải tìm kiếm bằng hữu trước, nhưng ngươi biết toàn bộ châu Nam Sơn lớn cỡ nào không? Nói không chừng bằng hữu mà ngươi muốn tìm cũng ở châu Nam Sơn, ngươi vừa đi tới châu Trung Sơn như thế, muốn trở về cũng khó.  

Mà ngươi cho rằng  m Dương Tông thân là đại tông môn đứng trong top 10 địa hạt Đại Sơn, phạm vi thế lực chỉ ở châu Nam Sơn sao? Nói thật, thế lực của Âm Dương Tông ở trong năm châu của địa hạt Đại Sơn đều rất khổng lồ, trừ phi ngươi hoàn toàn rời khỏi địa hạt Đại Sơn, đi tới lãnh thổ khác, nếu không chỉ cần còn ở ranh giới của địa hạt Đại Sơn, Âm Dương Tông muốn tìm ngươi vẫn có thể tìm được.  

Cho nên đề nghị của ta là thành Tán Tu thích hợp nhất với ngươi. Thứ nhất thành Tán Tu hội tụ toàn bộ tán tu của năm châu địa hạt Đại Sơn, có thể cung cấp cho ngươi tin tức phát sinh ở năm châu lục của địa hạt Đại Sơn. Thứ hai, ngươi ở thành Tán Tu, cho dù là  m Dương Tông hay  u Dương Hải Đường của thành Chiêu Dao tìm thấy ngươi, cũng không dám đến thành Tán Tu giương oai. Thứ ba, đi đâu cũng có thể tu luyện, thành Tán Tu có chỗ tu luyện thượng hạng, ngươi có thể yên tâm tu luyện, chờ ngươi đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, đến lúc đó rời đi, người của Âm Dương Tông cũng đừng hòng bắt được ngươi.  

Muốn đi hay ở lại, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta cũng chỉ cho ngươi một đề nghị, huống hồ muốn hành tẩu ở Sơn Hải Giới thì tu vi và thực lực hiện tại của ngươi cũng không đủ, cảnh giới Nguyên Anh mới là tiêu chuẩn hành tẩu ở Sơn Hải Giới. Ngươi có biết ở Sơn Hải Giới ngày nào cũng có người chết, nhưng người chết đều là tu chân giả Kim Đan kỳ, mà cảnh giới Nguyên Anh thì rất ít, huống chi bên cạnh ngươi còn có mấy người bám đuôi, ngươi cho rằng ngươi có thể đi đâu?”  

Lê Nặc thành thật nói hết lời, Dương Bách Xuyên rơi vào suy nghĩ sâu xa.  

Hắn ngẫm lại cũng đúng, lời của Lê Nặc mặc dù hơi khó nghe nhưng là sự thật, tu vi của hắn quá thấp, đi đâu cũng phải chạy trốn, lúc trước hắn gặp phải người của thành Chiêu Dao đuổi giết, là thực lực tu vi Kim Đan đuổi giết.  

Mà  m Dương Tông lại là đại tông môn, lỡ như nếu phối hợp với cao thủ Nguyên Anh đuổi giết hắn thì sao? Hắn có thể trốn thoát không?  

Hôm nay Lê Nặc và Cao Thuấn, Cao Thịnh Thiên quyết đấu, hắn thấy được cảnh giới Nguyên Anh chém giết, đích xác không phải tu sĩ Kim Đan có thể so sánh, hơn nữa với uy lực một chưởng của Cao Thịnh Thiên, nếu không phải có Diệp Vô Tâm tương trợ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, trí nhớ của hắn vẫn còn mới mẻ.  

Đúng vậy, tu vi của mình hiện giờ chỉ là Kim Đan nhỏ bé, ở trong mắt cao thủ cảnh giới Nguyên Anh chỉ là con kiến hôi, có thể đi đâu?  

Cho dù đi châu Trung Sơn, nếu như gặp phải cao thủ  m Dương Tông đuổi giết, còn có nơi nào như thành Tán Tu để nương tựa không?  

Còn có thể may mắn chạy trốn sao?  

Đáy lòng Dương Bách Xuyên không còn sức nữa.  

Hơn nữa một vấn đề rất lớn chính là, hắn biết Lê Nặc nói rất đúng, mục đích đầu tiên của hắn là tìm con chồn, nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và đám người Ngô Mặc Thu, châu Nam Sơn lớn như vậy, bản thân mình cũng chưa từng tìm qua, hiện giờ rời khỏi châu Nam Sơn, ngộ nhỡ bọn họ vẫn ở châu Nam Sơn thì sao?  

Về phần đi châu Trung Sơn thật ra chỉ là đồng ý với Gia Cát huynh đệ đi tìm bảo tàng Gia Cát gia, cũng là vì tìm kiếm lối ra Sơn Hải, cái này phải cẩn thận suy nghĩ, thật ra là có manh mối, chạy không được, có thể thay đổi không gấp, chờ tìm được người thân bằng hữu, hay là để tu vi mạnh hơn một chút rồi đi châu Trung Sơn cũng không muộn.  

Dương Bách Xuyên quyết định ở lại thành Tán Tu, không vì cái gì khác, chỉ vì Lê Nặc nói thành Tán Tu có thể tiếp nhận rất nhiều tin tức ở địa hạt Đại Sơn, dựa vào cái này hắn có thể tìm hiểu tung tích của những người thân bằng hữu kia.  

Chỉ là có một điểm Dương Bách Xuyên nghĩ không ra, tại sao Lê Nặc phải giúp hắn như thế?  

Sau đó, Dương Bách Xuyên khom người hành lễ với Lê Nặc: “Dương Bách Xuyên đa tạ Lê thành chủ, được, ta sẽ ở lại, nhưng có một chuyện không rõ, kính xin Lê thành chủ giải đáp?”  

“Có gì cứ nói ~” Lê Nặc cười cười nói.  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: “Lê thành chủ thành thật với ta như thế là vì cái gì chứ? Con người ta nói chuyện công khai rõ ràng, Lê thành chủ có cái gì phân phó hoặc điều kiện cứ việc đưa ra, có thể làm được ta sẽ cố gắng hết sức làm.”  

“Ha ha ha~” Lê Nặc nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy Lê Nặc cười ra tiếng.  

Ngay sau đó chỉ nghe Lê Nặc nói: “Nghe nói ngươi đào được một viên đá Căn Nguyên từ mỏ quặng ở thành Chiêu Dao, đây mới là nguyên nhân ngươi hôm nay bị  u Dương Hải Đường của thành Chiêu Dao đuổi giết, thậm chí bị Âm Dương Tông treo thưởng truy nã, không biết là thật hay giả?”