Khi u Dương Hải Đường thấy thân binh và tướng quân mạnh nhất của mình bị Dương Bách Xuyên gi ết chết, bên cạnh chỉ còn lại hai tướng quân, sắp rơi vào cảnh một mình một bóng, bà ta bắt đầu nóng nảy, hay nói chính xác hơn là đạo tâm bị ảnh hưởng. Đây là lúc bà ta lộ ra trăm ngàn sơ hở.
"Gừ gừ!"
So ra thì Bạch Khởi mạnh hơn u Dương Hải Đường một bậc. Sau khi nhìn ra sơ hở của u Dương Hải Đường, hắn ta lập tức đấm mạnh một cú vào ngực đối phương.
Tên họ Dương nào đó chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy đau thay u Dương Hải Đường. Hắn thầm nói trong lòng: "Hi vọng bà ta không bị đại ca đánh nát."
Bạch Khởi tập kích thành công, đánh bay u Dương Hải Đường. Sau đó hắn ta vung bàn tay to như cối xay giáng vào đầu một tên tướng quân Kim Đan hậu kỳ.
Bộp!
m thanh trầm đục như tiếng dưa hấu nứt vang lên, tên tướng quân kia còn chưa kịp hét thảm đã bị Bạch Khởi đánh vỡ đầu.
Bạch Khởi có tu vi trên Kim Đan đại viên mãn đối phó với u Dương Hải Đường là Kim Đan đại viên mãn không phải chuyện dễ, nhưng xử lý một tên Kim Đan hậu kỳ thì đơn giản như giết một con kiến.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nắm bắt cơ hội, để mắt đến tên tướng quân còn lại.
Tên kia thấy đồng đội của mình bị Bạch Khởi đập chết thì sợ xanh mặt.
"Hú!"
Bạch Khởi giống như sát thần gào lên với tên tướng quân còn lại. Tên kia sợ vỡ mật, toàn thân run bần bật, sau đó bỏ chạy về phía sau.
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: "Chính là lúc này."
Hắn lập tức di chuyển, kích hoạt ba phần tốc độ của giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn và chiến ủng, vận chuyển Thiểm Điện Bộ. Thoắt cái hắn đã biến mất tại chỗ, đồng thời ra chiêu Trích Tinh Thủ, tay trái chém kiếm Đồ Long, xuất hiện sau lưng tên tướng quân chạy trốn.
Dương Bách Xuyên biết ý chí chiến đấu của tên này đã sụp đổ, mà kẻ không còn ý chí chiến đấu ắt mất hết can đảm, toàn thân đều là sơ hở chí mạng.
Hơn nữa, hắn có ưu thế tốc độ, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh đối phương, có thể coi là đánh lén.
Sức mạnh cường đại của Trích Tinh Thủ trực tiếp chụp tên tướng quân này từ không trung xuống đất.
Bộp!
"Á! Không..." Tên tướng quân chạy trốn đột ngột bị kéo xuống đất, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy kiếm của Dương Bách Xuyên đâm vào người mình, lập tức gào thét thảm thiết.
Phập!
Một nhát kiếm của Dương Bách Xuyên chém tên tướng quân này thành hai nửa.
Đến lúc này, phe u Dương Hải Đường đã tổn thất ba tướng quân Kim Đan hậu kỳ và hàng trăm thân binh.
Hai Kim Đan hậu kỳ chết trong tay Dương Bách Xuyên, một tên bị đại ca Bạch Khởi đập vỡ đầu.
Cao thủ quyết đấu là chuyện chỉ trong nháy mắt.
Trong thời gian nháy mắt, Dương Bách Xuyên rất ăn ý với Bạch Khởi, giết hai tướng quân dưới trướng u Dương Hải Đường.
Hắn biết mình có thể giết tên tướng quân cuối cùng là nhờ đại ca Bạch Khởi thấy mình có ý định ra tay nên cố ý gào rống dọa đối phương, tạo cơ hội cho hắn đánh lén, một chiêu lấy mạng.
Có thể nói lần đầu tiên hai huynh đệ kề vai chiến đấu vô cùng ăn ý.
Mà lúc này, sắc mặt u Dương Hải Đường vô cùng khó coi. Ngực trúng một quyền vô cùng đau đớn, lại thấy hai tên thuộc hạ cuối cùng bị Bạch Khởi và Dương Bách Xuyên lần lượt gi ết chết, bà ta vô cùng căm hận, có ý rút lui.
u Dương Hải Đường biết rằng hôm nay mình không thể giết Dương Bách Xuyên. Chỉ một mình vượn trắng mà bà ta đã không đối phó được, bây giờ thuộc hạ đã chết hết, bà ta càng không có cơ hội, ở lại cũng vô ích, không chừng còn mất mạng.
u Dương Hải Đường có thể trở thành chủ một thành tất nhiên không phải người đơn giản. Bà ta lập tức bay vọt lên.
Thấy u Dương Hải Đường hóa thành dư ảnh biến mất trong không trung, Dương Bách Xuyên và Bạch Khởi không đuổi theo, bởi vì hai người biết Kim Đan đại viên mãn muốn chạy trốn thì bọn họ không đuổi kịp.
Dù sao nguy hiểm đã được hóa giải, không cần phải đuổi theo.
Có điều phía chân trời vang lên giọng nói độc ác của u Dương Hải Đường đe dọa Dương Bách Xuyên.
"Tên khốn Dương Bách Xuyên cấu kết với Yêu tộc, bản tọa chống mắt lên coi ngươi sẽ chết như thế nào. Còn con nghiệt súc vượn trắng kia nữa, lần sau gặp lại bản tọa sẽ lột da ngươi làm chăn. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta cứ chờ coi!"
Giọng nói của u Dương Hải Đường xa dần, để lại Dương Bách Xuyên và Bạch Khởi bốn mắt nhìn nhau.