Con càng thể hiện nhiều sức mạnh trong lĩnh vực Kim Đan thì người ta sẽ càng ghen tị, cuối cùng con sẽ may áo cưới cho người khác, công dã tràng, đến lúc đó con khóc cũng không kịp." Vân Thiên Tà cực kỳ nghiêm túc nói.
Lời nói của sư phụ Dương Bách Xuyên vô cùng nghiêm túc, khiến hắn khó hiểu hỏi: "Lão già đáng chết, người nói tới mức làm con hồ đồ luôn rồi, chốc thì người bảo Kim Đan của con trâu bò, chốc thì lại bảo là đại họa, cuối cùng là tốt hay xấu đây?"
Vân Thiên Tà hừ lạnh một tiếng nói: "Học phúc đi đôi với nhau, mặt tốt tất nhiên là tương lai con có tiềm lực vô hạn, đi được rất xe trên con đường tu chân, nhưng điều kiện tiên quyết là con có thể còn sống, đừng chết yểu giữa đường.
Hôm nay vi sư sẽ nói cho con biết phúc họa lợi hại của Kim Đan, nói xong ưu điểm rồi, bây giờ vi sư sẽ giải thích cho con chỗ xấu... Trên con đường tu chân, Kim Đan chỉ mới là ngưỡng cửa tiến vào Đại Đạo, sau khi đạt được Kim Đan thì có thể Kim Đan nhập thần hồn, trên lý thuyết chỉ cần thần hồn bất diệt thì có thể trường sinh, vì vậy Kim Đan là quan trọng nhất, Kim Đan cấp bậc càng cao thì càng có thể chứa đựng thần hồn mạnh mẽ.
Trong cảnh giới tu chân, bình thường thì có hai thiên kiếp phải vượt qua, cái thứ nhất dĩ nhiên chính là thiên kiếp Kim Đan, được gọi là tiểu thiên kiếp.
Cái thứ hai là đại thiên kiếp khi cảnh giới tu vi đạt tới Độ Kiếp Kỳ. đại thiên kiếp mới là kiếp nạn chân chính của tu chân giả. Tuy rằng tiểu thiên kiếp cũng nguy hiểm, nhưng chỉ cần người tu luyện căn cơ cho tốt thì thông thường đều có thể vượt qua, nhưng đại thiên kiếp thì khác. Nếu thành công vượt qua đại thiên kiếp của Độ Kiếp kỳ có nghĩa đã phi thăng thành tiên, chính thức trở thành tiên trường sinh bất tử.
Vì vậy đại thiên kiếp muôn vàn khó khăn, trong mười người không sống nổi một người, trong vạn người không sống nổi một người, trong vạn vạn người không sống nổi một người...
Thế nhưng câu cửa miệng của giới tu hành chính là: Thiên Đạo vô tình cũng hữu tình, tất cả vô tình thì dành cho tu chân giả lúc độ đại thiên kiếp, quá mức khó khăn không độ qua được, cho nên mới vô tình.
Còn hữu tình chính là lúc ở Độ Kiếp Kỳ, nếu không độ qua được đại thiên kiếp thì vẫn còn một cơ hội, một cơ hội gian nan hơn, nhưng vẫn có thể dòm ngón con đường thành tiên.
Cơ hội đó được gọi là "binh giải tán tiên", cũng chỉ là sau khi độ kiếp thất bại có thể buông tha cơ thể, binh giải tu tán tiên, chính là loại trạng thái này của vi sư.
Thế nhưng con đường tán tiên còn khó hơn con đường tu chân nghìn lần vạn lần. Tán tiên không có cơ thể, chỉ có cơ thể năng lượng, nội chủng là thần hồn thuần tùy. Tán tiên có đại kiếp nạn, cách mỗi ngàn năm một lần đại thiên kiếp thử thách, tổng cộng phải vượt qua mười hai lần mới có thể thoát khỏi gông xiềng thiên kiếp.
Mười hai lần đại thiên kiếp đó, lần này mạnh hơn lần trước. Ha ha... người có thể vượt qua được, không từ ngữ nào có thể hình dung, chua xót trong đó chỉ có tự bản thân biết. Tất cả mọi tu chân giả không đến khoảnh khắc sống còn thì không muốn binh giải tu tán tiên.
Mà tán tiên là thể thần hồn, có vài loại người tà ác để tránh né trừng phạt của đại thiên kiếp cách mỗi nghìn năm một lần thường sẽ đi con đường cực đoan, tìm một vật dẫn để né tránh thiên kiếp, thậm chí là tu luyện lại từ đầu.
Loại tình huống này nói trắng ra là đoạt xá tu luyện lại, mà đối tượng đoạt xá chính là tu chân giả cảnh giới Kim Đan. Thần hồn của tán tiên mạnh mẽ, Kim Đan cấp bậc thông thường căn bản không thừa nhận được thần hồn của tán tiên, vì vậy Kim Đan cấp bậc cao liền trở thành lô đỉnh tốt nhất trong mắt của những tán tiên muốn tu luyện lại.
Về phần con... Ha ha, vi sư dám nói, chỉ cần Kim Đan cấp bậc mười vòng thập toàn thập mỹ của con bị tán tiên, hay là một vài quái vật thần hồn biết, nhất định sẽ dấy lên gió tanh mưa máu, thậm chí là chấn động tam giới, vì vậy bây giờ thằng nhóc con đã rõ chưa?"
Vân Thiên Tà thong thả nói.
Nhưng sau lưng Dương Bách Xuyên đã mồ hôi đầm đìa, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên tới đỉnh đầu.
Đột nhiên toàn thân hắn hơi run rẩy, bởi vì Dương Bách Xuyên nghĩ tới hiện tại lào già nhà mình chính là thể thần hồn mạnh mẽ, một thần hồn thập nhị kiếp tán tiên chí tôn.
Giọng nói của Dương Bách Xuyên hơi run rẩy, hắn nuốt nước bọt, lắp bắp bảo: "Lão già, à không sư phụ, con đối xử với người cũng không tệ lắm đúng không?"
Vân Thiên Tà vô thức nói: "Không tệ cái rắm, thằng nhóc khốn nạn con chẳng hề tôn sư trọng đạo chút nào, há miệng ngậm miệng đều là lão già lão già đáng chết, thậm chí còn thường gây phiền phức cho vi sư. Ngươi ba phen mấy bận khiến thần hồn của vi sư bị tổn hại phải rơi vào trạng thái ngủ say, con nói thử xem chỗ nào không tệ?"
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy thì khắp người đổ mồ hôi lạnh cuồn cuộn, mang theo âm rung nói: "Sư phụ... con là đồ đệ của lão già người đó, người không thể làm chuyện trái với Thiên Đạo được!"
"Làm trái Thiên Đạo? Làm cái gì..." Vân Thiên Tà nói tới đây thì đột nhiên kịp phản ứng.
Sau đó chính là im lặng nửa ngày, có điều Dương Bách Xuyên lại có thể cảm nhận được giờ phút này thần hồn của lão già vô cùng bạo động, giống như đang nổi bão.
Quả nhiên một giây sau giọng nói như tiếng sầm gào thét của Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: "Khốn nạn! Vô cùng khốn nạn! Con... đồ nghiệp chướng, con cho rằng vi sư sẽ đoạt xá con hả?
Buồn cười, vi sư đường đường là thần hồn thập nhị kiếp tán tiên chí tôn, đã sớm dựa vào gông xiềng thiên kiếp, há có thể coi trọng thân hình Kim Đan nho nhỏ của con. Nghiệp chướng mà nghiệp chướng tức chết vi sư..."