Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1609




Nhìn ba mẹ trước mắt Dương Bách Xuyên nhảy nhảy mũi, hai dòng nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Giọng nói run rẩy gọi lên “Ba ~ mẹ …”  

Từng có lúc trong mơ hắn cũng hi vọng mình có thể gọi hai chữ này thật to, nước mắt không nhịn được chảy xuống.  

Mặc dù ba mẹ đều rời đi sớm, nhưng Dương Bách Xuyên từng thấy hình, lại thêm chút trí nhớ mơ hồ khi còn bé, chỉ cần nhìn sơ qua một cái đã có thể nhận ra hai người này chính là ba mẹ hắn.  

“Sao vậy con trai? Có phải đánh nhau với bạn học trên trường không?” Người phụ nữ vừa nói chuyện vừa vội vàng đi lại lau nước mắt cho Dương Bách Xuyên.  

“Thằng nhóc thối nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì mà khóc, đánh nhau thua, thì lần sau đánh lại là được rồi, lại đây ba dạy con, bảo đảm từ nay về sau không ai đánh nổi con, để ba xem có bị thương ở đâu không?”  

Ba trước mắt mặc dù nói lời nghiêm khắc, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy yêu thương.  

Cứ nghĩ tất cả những thứ này đều là ảo tưởng trong ảo cảnh, không phải là sự thật. Thế nhưng Dương Bách Xuyên lại rất để ý, đây chính là hình ảnh mà hắn muốn thấy ở nơi sâu nhất trong nội tâm của hắn.  

Có ba mẹ che chở, có bà nội yêu thương.  

“Cho dù là ảo cảnh ta cũng nhận ~” Dương Bách Xuyên nhìn ba mẹ trước mắt nói thầm trong lòng.  

Khoảng thời gian sau đó, Dương Bách Xuyên hoàn toàn quên đi tất cả. Đắm chìm vào niềm vui đoàn tụ gia đình, có ba mẹ, có bà nội có em gái.  

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt hắn đã tốt nghiệp cấp 2 thi vào một trường chuyên cấp 3 trong huyện. Ngày hôm đó gia đình bốn người ba mẹ dẫn theo em gái cùng tiễn hắn đi nhập học.  

Trong nội tâm luôn có khúc mắc khát vọng tình phụ mẫu, Dương Bách Xuyên hoàn toàn quên đi thân phận tu chân giả của mình.  

Cũng là ngày hôm nay sắc trời âm u, lúc đi đến cửa trường học, trên trời vang lên tiếng sấm, ngay sau đó là cơn giông bão.  

Trong một khoảnh khắc Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sấm sét vang trời, trong đầu hắn cũng nhanh chóng hiện lên một số hình ảnh ký ức, nhớ tới mình độ kiếp.  

Ngay sau đó trong đầu vang lên một giọng nói. Thở dài nói: “Thằng nhóc thối nên tỉnh lại đi, ngươi cũng đã hoàn thành giấc mơ rồi, đây là một cạm bẫy ôn nhu, nếu ngươi không tỉnh lại. Sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, ở bên trong ảo cảnh ngươi sẽ bị bào mòn đến không còn gì, đừng quên trên Trái Đất còn có bà nội tuổi cao của ngươi, bà lớn tuổi rồi, không còn bao nhiêu thời gian để chờ ngươi nữa đâu ~”  

Dương Bách Xuyên nghe được giọng nói ấy nói chuyện, trong đầu nổ ầm một tiếng, rất nhiều hình ảnh ký ức hiện về.  

Không nhịn được nói: “Lão già ta hiểu rồi, ta chỉ muốn nhìn ba mẹ nhiều hơn một chút thôi.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên quay người nói với ba mẹ trước mắt: “Ba, mẹ cảm ơn hai người, mặc dù chỉ là ảo cảnh, nhưng con vẫn phải cảm ơn vì hai người đã cho con cơ hội được nhìn thấy ba mẹ lần nữa, để con hoàn thành mộng ước tuổi thơ, đền bù cho trái tim vẫn luôn thiếu thốn, cảm ơn.”  

Dứt lời Dương Bách Xuyên nhẹ giọng nhả ra một chữ --- phá!

Chỉ cần mình nhìn thấu, muốn thoát ra khỏi ảo cảnh, chỉ là chuyện trong một ý nghĩ.  

Cho nên sau khi sư phụ nhắc nhở Dương Bách Xuyên, hắn biết giấc mơ tốt đẹp này đã đến lúc tỉnh lại, sau một chữ phá, ảo cảnh biến mất không thấy nữa.  

Còn hắn thì ý thức trở về cơ thể.  

Côn trùng dựa gần nhân trung của Dương Bách Xuyên, sau khi cảm nhận được chủ nhân tỉnh lại, ánh sáng trắng biến mất, sau đó lại tiếp tục chui vào lỗ tai Dương Bách Xuyên.  

Ngay trong tích tắc mở hai mắt, sâu trong con mắt Dương Bách Xuyên xuất hiện hai kia táng chói nhàn nhạt như sao trời.  

Cùng lúc đó linh khí thiên địa từ tứ phương tụ đến. Bay vào hố lớn chui vào thể nội Dương Bách Xuyên.  

Sau khi cơ thể khôi phục ý thức, Dương Bách Xuyên ngồi dậy, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.  

Sau khi hắn đột phá kiếp Tâm Ma, chân khí trong cơ thể đột phá. Đến giờ phút ngưng kết Kim Đan, lúc này mới thật sự là cánh cửa nhập đạo, thật sự không dễ dàng, Dương Bách Xuyên không thể qua loa được.  

Bước qua kiếp Tâm Ma, ngưng kết Kim Đan cũng là chuyện nước chảy thành sông.  

Lúc này Dương Bách Xuyên phát hiện chân khí đan điền trong cơ thể mình hội tụ thành hình cầu, vận tốc vận chuyển nhanh hơn bình thường gấp nhiều lần.  

Vả lại chân khí vận chuyển bên trong liên tục được nén lại.