Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1580




Lúc tám chuyện trên trời dưới đất Dương Bách Xuyên mới biết hai anh em này đã bị bắt tới đào quặng được nửa năm rồi, có thể sống được tới bây giờ thật sự không dễ dàng.  

Đồng thời cũng biết bọn họ là người châu Đông Sơn, thuộc địa hạt Đại Sơn, cách châu Nam Sơn hàng trăm ngàn dặm.  

Tiểu hòa thượng nghe đến đây thì không nhịn được nói: "Mấy ngày trước ta ở trong nhà giam từng nghe người ta nói, bốn đại gia tộc hàng đầu địa hạt Đại Sơn có gia tộc Gia Cát, các ngươi không phải là người của gia tộc Gia Cát chứ?"  

Tiểu hòa thượng cũng chỉ tùy ý tán gẫu nói vậy mà thôi, nhưng Dương Bách Xuyên lại thấy sắc mặt hai anh em Gia Cát thay đổi, ca ca Gia Cát Khổng thì đỡ hơn một chút, còn em trai Gia Cát Minh thì trực tiếp mặt mày u ám nói: "Các ngươi là người  u Dương gia phái tới đúng không?  u Dương Hải Đường đúng là tâm kế đủ sâu, hơn nửa năm rồi còn không chịu từ bỏ, bây giờ còn dùng chiêu tình cảm, hừ!"  

Dương Bách Xuyên nhíu mày, hắn có thể thấy hai anh em Gia Cát có chuyện riêng, nhưng cũng quá mức nhạy cảm, xem hắn và tiểu hòa thượng trở thành người nhất định phải lấy được thứ gì đó từ bọn họ.  

Trong chuyện này còn liên lụy tới thành chủ thành Chiêu Dao là  u Dương Hải Đường, thoạt nhìn sự việc rất phức tạp.  

Lúc Dương Bách Xuyên vừa định lên tiếng giải thích một câu thì Gia Cát Minh đã cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Bây giờ huynh đệ bọn ta chỉ có hai cái mạng rách này, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, đừng chơi đùa tâm nhãn. Nếu muốn chí bảo của Gia Cát gia bọn ta thì nằm mơ đi,  u Dương Hải Đường một đường chủ  m Dương Tông nho nhỏ, thành chủ của thành Chiêu Dao cũng vọng tưởng lấy được chí bảo của Gia Cát gia ta, đúng là buồn cười."  

Giờ phút này hai anh em Gia Cát đã sinh lòng đề phòng sâu đậm với Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng, có thể thấy đã chuẩn bị coi thường cái chết.  

Nghe ý của hai anh em này thật sự là người của Gia Cát gia - một trong bốn đại gia tộc ở địa hạt Đại Sơn.  

Có điều Dương Bách Xuyên không nghĩ ra là nếu là người của gia tộc Gia Cát ở địa hạt Đại Sơn thì sao lại lưu lạc tới nông nỗi này?  

Hơn nữa tạm thời không nói những chuyện này, Dương Bách Xuyên bị hai anh em Gia Cát hiểu lầm, trong lòng thật sự khó chịu, góp thêm một giọt nước Sinh Mệnh, ngược lại còn có cảm giác bị xem là Hán gian khiến trong lòng hắn rất tức giận.  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nhìn hai anh em Gia Cát hừ lạnh nói: "Các ngươi mẹ nó có bệnh không? Gia tộc Gia Cát chó má gì, liên quan quái gì đến ta, thật không hiểu nổi. Tiểu hòa thượng, chúng ta đi thôi, coi như cứu phải một con chó."  

Dương Bách Xuyên nói xong thì trực tiếp bỏ đi, hắn xem như đã nhìn ra rồi, hai anh em này thần kinh căng thẳng dữ dội, nhìn ai cũng là người xấu, cảm giác bị người ta xem thành nhân vật phản diện này khiến Dương Bách Xuyên rất khó chịu, trực tiếp rời khỏi cho xong.  

"Ặc! Bọn ta mới tới thành Chiêu Dao đã bị bắt tới chỗ này đào quặng, trước đây căn bản chưa từng nghe thấy gia tộc Gia Cát gì, đều là biết được từ trong miệng của tù nhân. Được rồi, các ngươi đã không tin tưởng thì bọn ta xin từ biệt, tự giải quyết cho tốt đi." Tiểu hòa thượng lắc đầu rời khỏi.  

"Tiểu Minh, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm người ta rồi!" Gia Cát Khổng nói.  

"Ca đừng bị mắc lừa, bọn chúng đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đấy. Ta thấy bọn chúng tám chín phần mười là người mà bà già  u Dương Hải Đường kia phái tới moi móc bí mật của chúng ta, không phải loại gì tốt lành." Gia Cát Minh có chút cực đoan nói.  

Gia Cát Khổng lắc đầu bảo: "Nhìn ánh mắt của bọn họ không giống, ánh mắt không biết lừa người. Hơn nữa bây giờ ta cảm thấy thương tích đã khỏi hẳn, ngươi xem ngay cả vết thương bên ngoài cũng đã biến mất, một chút sẹo cũng không để lại. Giờ phút này ta có thể cảm giác được trong cơ thể sức sống cuồn cuộn không ngừng, bây giờ cho dù nửa tháng không ăn cơm cũng có thể chịu đựng được.  

Tuy rằng không biết Dương Bách Xuyên cho ta sử dụng thiên tài địa bảo gì, nhưng nhất định không phải vật tầm thường,  u Dương Hải Đường há có thể dùng chí bảo như thế để diễn trò? Ngươi quá nhạy cảm rồi, mau đuổi theo đi, người gia tộc Gia Cát ân oán rõ ràng, người khác cứu mạng ta, chúng ta còn xem người ta thành người xấu, như thế chẳng phài là lấy oán trả ơn hay sao?  

Về phần bí mật của gia tộc dứt khoát nói cho bọn họ biết thì có làm sao, nếu không phải tại bí mật này thì một mạch Đông Sơn của chúng ta đã không bị diệt môn, chỉ còn lại hai người chúng ta."

“Đội trưởng đợi ta với ~” Tiểu hòa thượng đuổi theo Dương Bách Xuyên.  

“Ta nghe thấy rất khó chịu đấy, ở đây hai chúng ta hiện tại là Phật bùn, còn là cá mè một lứa, gọi tên ta đi, đừng gọi đội trưởng nữa, miễn lại dẫn thêm phiền phức không cần thiết, ta gọi ngươi là Tiểu Phàm.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Được, ta gọi ngài là lão đại đi, dù sao ngài cũng bảo vệ ta.” Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nói.  

“Ờm ~ cũng được, bình thường ngươi cũng xem tivi à? Còn biết lão đại bảo vệ tiểu đệ, ha ha ~” Dương Bách Xuyên trêu chọc tiểu hòa thượng.  

“Đúng vậy, thật ra ta rất ít khi ở sư môn, đa phần là đi theo lão hòa thượng, à không phải, là đi dạo chơi khắp nơi với sư phụ, có chuyện mới mẻ gì mà chưa từng thấy? Ta còn biết lên mạng, còn biết đánh “Vương giả vinh diệu” đấy!” Tiểu hòa thượng ra dáng mình rất là thời thượng nói.  

Hai người nói như vậy, thật ra cũng vì muốn giải tỏa chút buồn sầu trong lòng do anh em Chư Cát vừa rồi mang đến.  

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, sau lưng truyền đến giọng nói của Chư Cát Khổng.  

“Hai vị ân công xin chờ một chút ~”  

Cuối cùng thì hai anh em Chư Cát vẫn đuổi kịp.  

Trong lòng Chư Cát Khổng có thể cảm nhận được Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng không phải do  u Dương Hải Đường phái đến để moi bí mật, nếu là như thế hai anh em họ không thể hiểu lầm người ta.  

Ngược lại còn làm tổn thương trái tim của ân nhân cứu mạng.  

Ở một mặt khác, Chư Cát Khổng dường như cảm nhận được Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng không giống người bình thường, đáng lý đi theo đám bọn họ thì cơ hội sống sót sẽ rất lớn, thậm chí nói không chừng còn có thể chạy thoát.  

Chỉ riêng Dương Bách Xuyên cứu mạng hắn ta cũng đủ để nói rõ hắn không hề tầm thường, Chư Cát Khổng cũng là một phần của đại gia tộc Xuất Thanh được nhìn thấy không biết thiên tài địa bảo, đương nhiên biết được Dương Bách Xuyên cho hắn ta ăn bảo vật gì đó không bình thường.  

Mà em trai Chư Cát Minh đối với Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng mà nói, cũng chỉ suy đoán của hắn ta mà thôi, chưa chắc làm được thật.  

“Còn có chuyện gì nữa sao? Tốt nhất là không còn chuyện gì khác, đừng coi chúng ta thành mấy con chó lừa đảo âm mưu bí mật gì đó với mấy người.” Dương Bách Xuyên nói với giọng không tốt.  

Điều này khiến Chư Gia Khổng xấu hổ, Dương Bách Xuyên càng thể hiện dáng vẻ không quan trọng, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hai anh em nhà mình, không có bất kỳ tâm tư gì với nhà người ta, là em trai hiểu lầm.  

Nghĩ vậy Chư Cát Khổng vội vàng nói: “Hai vị ân công, là lỗi của chúng ta, vì gần đây thần kinh hơi căng thẳng, thật sự rất có lỗi, mong hai vị ân công tha thứ.”  

Sau khi nói xong Chư Cát Khổng cúi người xin lỗi, nháy mắt với em trai Chư Cát Minh bảo hắn ta nói xin lỗi.  

“Đúng vậy… Thật có lỗi với hai vị ân công, là ta lo lắng thái quá, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mong hai vị ân công tha thứ.” Chư Cát Minh cũng cúi người thật sâu xin lỗi.  

“Không cần xin lỗi, cứu người cũng coi như ta làm việc thiện tích đức, được rồi, chúng ta xin từ biệt.” Dương Bách Xuyên xoay người rời đi.  

“ n công đợi một chút, huynh đệ bọn ta thành tâm xin lỗi, còn xin ân công tha thứ, hơn nữa quặng mỏ rắc rối phức tạp, hai vị ân công hẳn cũng cần một người quen thuộc dẫn đường, mong ân công đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.” Chư Cát Khổng thấy Dương Bách Xuyên xoay người rời đi vội vàng nói.  

Dương Bách Xuyên dừng chân, nhìn Chư Cát Khổng: “Ngươi rất thông minh, nếu ta không tha thứ cho các ngươi, thì ta chính là tiểu nhân rồi ha ha.”  

Chính xác là hắn và tiểu hòa thượng còn chưa quen thuộc nơi này, muốn sống sót giải phong ấn gì đó, cần phải hiểu rõ hoàn cảnh trong và ngoài hầm mỏ, mà hai anh em Chư Cát Khổng đã ở đây nửa năm, là rất quen thuộc.  

“ n công cường điệu rồi, Chư Cát Khổng không có ý gì khác, chỉ là tấm lòng thành với hai vị ân công.” Lúc trước hắn ta đưa Dương Bách Xuyên một quân, bây giờ xem ra có hiệu quả.  

“Được thôi, đều là người đi lạc nơi chân trời, ta tha thứ cho anh em hai người, gọi tên ta là được rồi.” Dương Bách Xuyên cười cười nói.  

Chư Cát Khổng vui vẻ trong lòng, cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng tha thứ cho hắn ta, nhưng mà hắn ta biết muốn khiến Dương Bách Xuyên tin tưởng lần nữa sợ là không dễ, trên người Dương Bách Xuyên có bảo bối giữ mạng, nhất định phải ôm chặt lấy Dương Bách Xuyên, nếu không anh em hai người họ sớm muộn gì cũng chết trong mỏ quặng.  

Mà muốn lấy được sự tin tưởng từ Dương Bách Xuyên có lẽ chỉ có thể nói cho hắn biết bí mật trong lòng mà thôi, nếu không người ta sẽ không dẫn theo anh em hắn ta theo.  

“Vậy chúng ta gọi ngài là Dương đại ca ~” Chư Cát Khổng không phải thông minh bình thường, nhanh chóng nói: “Dương đại ca, chúng ta tìm một chỗ ta sẽ nói cho mọi người biết một chút tình huống trong quặng mỏ này, như thế cũng gia tăng tỉ lệ đào ra linh thạch, mọi người cảm thấy thế nào?”  

“Như thế rất tốt ~” Dương Bách Xuyên gật đầu, bây giờ hắn vẫn thật sự rất muốn hiểu rõ tình huống nơi này, dù sao cũng là quặng mỏ, tóm lại là muốn đào linh thạch, trên người hắn mặc dù có hơn hai trăm linh thạch, nhưng thể nào cũng sẽ có lúc cần dùng đến.  

Cho nên bản thân đang ở quặng mỏ đào linh thạch, cũng muốn thử trải nghiệm một lần cho biết.