Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1568




Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại lần nữa, hắn nhận ra mình đang nằm ở trong một dòng suối nhỏ trong khe núi, toàn thân đều là bùn đất.  

Sau khi ngồi dậy, hắn đưa mắt nhìn bốn phía.  

Núi non xanh ngắt, vạn dặm không mây.  

Hít sâu một hơi mà lỗ chân lông toàn thân đều có thể giãn hết ra, sảng khoái cả người.  

Linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm, không hề có chút tạp chất nào.  

Ngay lúc đó, toàn thân hắn run lên, một suy nghĩ không ổn lắm nảy lên trong đầu hắn.  

Đột nhiên hắn nghĩ đến, nơi này… Hẳn đã không phải là địa cầu nữa.  

Sự khác biệt về môi trường vô cùng rõ ràng.  

Không có nơi nào ở địa cầu có thể có chất lượng không khí khiến người ta vừa hít sâu một hơi đã giãn hết cả lỗ chân lông như thế này.  

Càng không có nơi nào có linh khí thiên địa tinh khiết nồng đậm đến như vậy được.  

Nếu nói linh khí thiên địa của địa cầu là một ao nước đục, thì linh khí thiên địa của nơi này chính là sông nhỏ th hắn mát trong suốt, chứa vô hạn sức sống và sinh cơ.  

Hắn hồi tưởng lại trong đầu, cuối cùng khi không gian gió lốc nổi lên ở tế đàn đài sen tại bí địa Trường Bạch, tất cả mọi người trên tế đàn đều bị cuốn vào trong không gian gió lốc.  

Vào giây phút cuối cùng, hắn còn nhìn thấy nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Thu Nhi.  

Hai người bọn họ xuất hiện trong không gian gió lốc sau khi hai tế đàn đài sen sụp đổ.  

Điểm này khiến Dương Bách Xuyên nghĩ đến, lúc trước nhị đồ đệ Vương Tông Nhân bị Miêu Long của Miêu trại đánh xuống vực sâu nơi vách đá, sau đó Thu Nhi đi cứu Vương Tông Nhân.  

Sau đó cũng vì cứu hai đồ đệ là Độc Cô Hối và Võ Kiếm mà hắn đã nhảy xuống vực sâu của vách núi. Tuy nhiên bọn họ lại hoàn toàn không tìm được bóng dáng của nhị đồ đệ và Thu Nhi ở dưới đáy vực sâu.  

Dưới đáy vực sâu chỉ có đại trận lôi điện bao phủ, dựa theo lời sư phụ Vân Thiên Tà nói khi đó thì là trận pháp cổ xưa, vách núi vốn cùng là một thể với núi Trường Bạch. Mà bí địa Trường Bạch có hàng trăm hàng ngàn trận pháp liên hoàn, dựa theo suy đoán của sư phụ thì lúc ấy không tìm được nhị đồ đệ và Thu Nhi là do họ đã tiến vào trong trận pháp giấc ngủ.  

Hiện tại, xem ra hai người bị truyền tống vào trong bí địa Trường Bạch, do tế đàn đài sen sụp đổ nên cuối cùng lại xuất hiện ở trong không gian gió lốc.  

Nghĩ như vậy, chẳng phải khả năng cao là nhị đồ đệ, Thu Nhi và tất cả mọi người trên tế đàn đài sen đều đã tiến vào nơi này hay sao?  

Như vậy nơi này là đâu? Sơn Hải Giới ư?  

Đã vậy thì có lẽ chồn nhỏ vẫn còn sống?  

Mấy người Mai Thi Dĩnh, Chiêm Khánh Nhân, Tửu Tiên lão đầu cũng như vậy!  

Cũng có khả năng là toàn bộ không gian của bí địa Trường Bạch đã sụp đổ, có lẽ tất cả mọi người ở trong bí địa đều đã tiến vào Sơn Hải Giới?  

Có khả năng mấy người như đại đồ đệ Độc Cô Hối, tam đồ đệ Võ Kiếm, Thiên Tuyệt của Võ Đang cũng bị không gian gió lốc cuốn vào nơi này.  

Đương nhiên đến tột cùng có phải hay không thì cần Dương Bách Xuyên đi chứng thực.  

Dù sao nếu trước mắt xem ra thì bốn phía sơn cốc hắn đang ở không có bất kỳ ai cả.  

Dương Bách Xuyên biết rõ việc này rất cấp bách, hắn phải mau chóng đi tìm những người khác, đi bốn phía tìm xem đến tột cùng có phải họ đã đến Sơn Hải Giới rồi hay không? Hay là bọn họ bị gió lốc cuốn đến một nơi khác núi Trường Bạch?  

…  

Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên đi ra khỏi sơn cốc, hắn đã chạy khắp trong phạm vi ba dặm rồi như không nhìn thấy bóng người nào. Đừng nói đến chuyện tìm thấy bọn Mai Thi Dĩnh hay Tửu Tiên lão đầu, đến cả kẻ thù cũng không tìm nổi một ai.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đã có thể xác định được một điều, chắc chắn nơi này không phải là địa cầu.  

Trong phạm vi ba dặm đều hiện rõ hơi thở nguyên thủy của thời hoang cổ.  

Ở trên địa cầu căn bản không có môi trường nào như vậy cả.  

Nguyên nhân Dương Bách Xuyên có thể xác định nơi này không phải địa cầu là bởi hắn đã phát hiện ra nnững yêu thú mình chưa từng gặp. Từ yêu thú cỡ lớn đến những yêu thú cỡ lớn mà hắn không gọi được tên, đây đều là những mãnh thú hắn chưa từng trông thấy trong thế giới động vật.  

Việc không tìm được người quen nào khiến Dương Bách Xuyên có chút bực bội. Sau khi ra khỏi sơn cốc, hắn nhìn thấy một bình nguyên bát ngát mênh mông vô bờ.