Tiểu hòa thượng hoảng sợ kêu lên một tiếng nhìn một góc đại điện.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên và Mai Thi Dĩnh cũng nhìn thấy. Ở một góc đại điện, Chiêm Khánh Nhân, Trần Trầm Hương và Hồ Tiên Nhi đều nằm dưới đất không rõ sống chết.
Có điều Dương Bách Xuyên phát hiện hơi thở của bọn họ vẫn còn, điều này cho thấy bọn họ chỉ ngất đi - không chết.
Trong lòng anh lập tức thở phào, lúc này tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Mai Thi Dĩnh vội vàng đi về phía ba người. Vốn dĩ Dương Bách Xuyên cũng đi theo, nhưng chồn nhỏ trên vai lại kêu chi chi, vung vẩy móng vuốt nhỏ, chỉ về phía trước.
Dương Bách Xuyên nhìn theo móng vuốt của chồn nhỏ, thấy cách ba người Chiêm Khánh Nhân không xa là một con vật thân hình tượng tự Vượng Tử.
Cực kỳ giống con chó.
Trên người là bộ lông rậm rạp vô cùng mềm mượt, trên đầu mọc một cặp sừng dài nửa thước, sau lưng còn mọc cánh chim.
Trông rất quen mắt, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra, hiển nhiên là yêu thú, có lẽ là thủ thách thứ tư mà bọn họ sắp đối mặt - thủ hộ, cũng chính là yêu thú thủ hộ cửa thứ tư.
Nhưng có thể xuất hiện ở đây tuyệt đối không chỉ là một con chó. Trong lòng Dương Bách Xuyên tạm thời gọi nó là con chó, bởi vì cái con này ngoài lông màu xanh, trên đầu mọc sừng, sau lưng mọc cánh chim ra, nhìn ngoại hình chính là một con chó.
"Đợi đã!" Dương Bách Xuyên vội vàng lên tiếng với tiểu hòa thượng và Mai Thi Dĩnh.
“Sao vậy anh Dương?”
Hai người nghe Dương Bách Xuyên kêu to thì dừng bước, Mai Thi Dĩnh hỏi anh.
"Chỗ đó có con chó!" Dương Bách Xuyên chỉ vào yêu thú nằm cách ba người Chiêm Khánh Nhân không xa nói.
"A Di Đà Phật!" Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực nhanh chóng lùi lại, cậu ta biết yêu thú có thể xuất hiện ở đại điện này thì tuyệt đối không đơn giản. Tiểu hòa thượng nhìn theo hướng ngón tay Dương Bách Xuyên, phát hiện con yêu thú này trông giống chó, là một con chó hoàn toàn không có chút hơi thở yêu thú nào, còn không có khí thế bằng con chó bình thường nuôi trong nhà, càng là vậy thì càng cho thấy con yêu thú này không tầm thường.
Cũng chỉ khoảnh khắc ba người trước sau nhìn về phía con yêu thú như con chó kia, một giọng nói tràn đầy tức giận vang vọng trong đại diện.
"Thằng nhóc đần độn ngu xuẩn, bổn tọa chính là Phong Vân Thần Khuyển, không phải con chó gì hết, hừ!"
Sau khi tiếng "hừ" cuối cùng rơi xuống, rơi vào tai ba người Dương Bách Xuyên quả thực giống như tiếng sấm vang lên trong đầu.
Trong lúc nhất thời trong cơ thể ba người đều chấn động khí huyết sôi trào.
Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cổ họng mằn mặn, một ngụm máu liền phun ra.
Nhìn tiểu hòa thượng và Mai Thi Dĩnh cũng giống thế, chỉ có ba con yêu thú là không sao, nhưng trông ba con yêu thú cũng đang run lên khe khẽ.
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên liền nhìn về phía con chó nằm rạp dưới đất.
Hay nói hẳn là "Phong Vân Thần Khuyển"!
Yêu thú có thể nói tiếng người?
Chỉ vẻn vẹn một tiếng hừ lạnh đã khiến ba người Dương Bách Xuyên thổ huyết.
Đây là yêu thú gì?
Có tu vi thế nào?
Trong lòng ba người quả thật đang dời sông lấp biển.