Vạn sinh linh tu đạo trên thế gian không ai không sợ hãi lôi điện, tất nhiên ngoại trừ những sinh linh trời sinh có thể khống chế được lôi điện.
Lúc này mấy người nhìn thấy Dương Bách Xuyên đứng trong lôi điện, thao tác được sức mạnh của lôi điện, trong lòng vô cùng chấn động.
Một đám thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc tên nhóc này còn bao nhiêu thủ đoạn?
Đầu tiên là thân pháp thần thông quỷ dị, bây giờ lại đến thao tác lôi điện, thật sự khó lường.
Dương Bách Xuyên đứng giữa không trung, hai tay ngưng tụ ra hai cái lôi điện hình cầu.
Sau khi anh tu luyện thành công Thuật Khống Lôi, đây là lần đầu tiên anh thi triển ra, không biết hiệu quả như thế nào. Dù sao chỉ cần nơi nào có lôi điện anh đều có thể mượn sức mạnh lôi điện để tấn công.
Hơn nữa đối với anh, hành trình bí địa núi Trường Bạch lần này thật sự là địa điểm bảo vật.
Thành công tu luyện Thuật Khống Lôi, hiểu được thân pháp thần thông gần trong gang tấc biển trời cách mặt trên tấm bia đá Thần Hồn, thu hoạch không nhỏ.
“Rắc rắc ~”
“Rắc rắc ~”
Hai quả cầu lôi điện có đường kính hơn 3 mét vọt vào giữa vô số loài chim chín đầu, Dương Bách Xuyên dùng ý niệm dẫn động: “Nổ ~”
Lôi điện vỡ tung…
Trong nháy mắt, giống như vô số gợn nước nhộn nhạo lan ra, hình thành một cái võng lôi điện khổng lồ.
“Quác quác quác…”
Trong sấm sét ầm ầm, loài chim chín đầu kết bè kết đội bay ra kêu la thảm thiết.
Ngay sau đó một đám bắt đầu liên tục rơi xuống giống như bỏ sủi cảo xuống nồi.
Ở trong mắt đám người Mai Thi Dĩnh, trường hợp này cực kỳ đồ sộ, chấn động.
Cô và Hồ Tiên Nhi đứng chung một chỗ mắt chữ O mồm chữ A.
Ba người Chiêm Khánh Nhân đứng ở trong sân có cảm giác như bản thân cũng bị.
Khoảnh khắc lôi điện hình cầu của Dương Bách Xuyên nổ tung, nguy cơ của ba người bọn họ cũng được giải trừ.
Bởi vì yêu thú chim chín đầu bay trên đỉnh đầu giống như cực kỳ sợ hãi lôi điện, thi thể chim chín đầu bị lôi điện của Dương Bách Xuyên gi ết chết ít cũng ba năm trăm con.
Làm cho không trung bao phủ trên đỉnh đầu của bọn họ đột nhiên sáng rực.
Ở trong tiếng kêu la thảm thiết, những con chim chín đầu còn sống lập tức giải tán bay về phương xa.
Sau khi giải trừ nguy cơ, Chiêm Khánh Nhân nhìn thi thể chim chín đầu xếp chồng chất như núi kia, từng con bị cháy đen như than, tản ra mùi tanh tưởi.
Số lượng thi thể chim chín đầu bị hai quả cầu lôi điện của Dương Bách Xuyên đánh chết đã vượt qua tổng số lượng chim bọn họ chém giết lúc trước.
Lúc này Chiêm Khánh Nhân thật sự bội phục Dương Bách Xuyên.
Nếu nói lúc trước chỉ chịu phục ngoài miệng, vậy hiện tại phát ra từ sâu trong lòng.
Nhìn thi thể chim chín đầu xếp thành hàng, lại nhìn về phía hình bóng lóe lên giữa lôi điện của Dương Bách Xuyên ở không trung phía xa, Chiêm Khánh Nhân nuốt nước bọt, không kìm được lòng, nói: “Quái vật!”
“Thật sự là quái vật!” Tiểu hòa thượng Liễu Phàm thò qua nói chêm vào, từ đầu đến cuối ánh mắt của cậu ta đều đặt lên trên người Dương Bách Xuyên, trong lòng chấn động không kém Chiêm Khánh Nhân.
Trần Trầm Hương bị gãy một cánh tay, một cánh tay khác chống gậy khập khiễng đi đến, nói: “Tôi được gọi là yêu nghiệt, nhưng hiện tại yêu nghiệt chân chính không phải là chúng ta.”
Nghe được những lời này của Trần Trầm Hương, Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng tràn đầy đồng cảm.
Trên người của ba người đứng giữa sân hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương, cũng may chỉ bị thương ngoài da, chỉ có vết thương trên người Trần Trầm Hương là nhìn thấy được xương.
Trên đầu của tiểu hòa thượng Liễu Phàm bị để ba vết cào lớn.
Sau lưng Chiêm Khánh Nhân có một lỗ thủng đang chảy máu, sau khi vận chuyển chân khí để cầm máu, nói: “Đi thôi, chúng ta đi qua đó.”
Lúc ba người đi qua, Dương Bách Xuyên vẫn đang lơ lửng trong lôi điện, thấy vậy bọn họ ngồi xếp bằng xuống chữa thương.
“Có vẻ Dương Bách Xuyên cũng thu hoạch được nhiều?” Chiêm Khánh Nhân cười khổ, bắt đầu chữa thương, trong giọng nói tràn đầy chua xót. Từ lần đầu tiên gặp mặt Dương Bách Xuyên đến bây giờ, từ khinh thường Dương Bách Xuyên đến coi trọng Dương Bách Xuyên thành đối thủ ngang hàng.
Hiện tại trong lòng anh ta sinh ra loại cảm xúc muốn vượt qua Dương Bách Xuyên, điều này thuyết minh anh ta đã thừa nhận Dương Bách Xuyên mạnh hơn mình.
Thiên tài kiêu ngạo mấy trăm năm khó có được ở Côn Luân như Chiêm Khánh Nhân, đồng thời cũng là võ cổ giả thanh niên đứng đầu, lúc này tâm trạng rất phức tạp.
Hồ Tiên Nhi đang ngồi xuống chữa thương, nghe vậy không nhịn được nói: “Chiêm sư huynh, mỗi người có đại đạo của riêng mình, Dương Bách Xuyên có đạo của Dương Bách Xuyên, huynh có đạo của huynh, không cần phải coi nhẹ bản thân, Tiên Nhi tin tưởng huynh là người mạnh nhất.”
Nghe được lời nói của Hồ Tiên Nhi, cả người của Chiêm Khánh Nhân đều chấn động.
“Đúng vậy, 3000 đại đạo, mỗi người một đạo riêng, Dương Bách Xuyên là Dương Bách Xuyên, Chiêm Khánh Nhân là Chiêm Khánh Nhân, cậu ta mạnh nhưng chưa chắc ta đã thua cậu ta.”