Thiên phú thần thông của Thông Bích Viên Hầu, Trích Linh Lao Nguyệt đều không chỉ có hư danh.
Có cảm giác kẻ trộm đi đến đâu cũng ngứa tay.
Những thứ quý giá trên cả người trâu lửa một sừng đều bị Dương Bách Xuyên lấy mất, khiến tâm trạng của anh vô cùng tốt.
Trâu lửa một sừng đã hoàn toàn không còn hơi thở.
Lần này giết trâu lửa một sừng cũng là hữu kinh vô hiểm, hơn nữa là kết quả sáu người phối hợp với nhau.
Lần đầu tiên bày ra sức mạnh hợp tác của đoàn đội.
Năm người Chiêm Khánh Nhân thấy trâu lửa một sừng đã chết đều quay sang nhìn nhau.
Trong mắt của bọn họ, tất cả đều là Dương Bách Xuyên một mình làm dáng, trong lúc nhất thời hiện trường có chút yên tĩnh.
Một lát sau, vẫn là tiểu hòa thượng Liễu Phàm phá vỡ im lặng: "Ai Di Đà Phật, thí chủ thần thông cái thế, tiểu tăng bội phục." Trong lời nói lần này của tiểu hòa thượng không hề có chút ra vẻ nào, mang theo cảm thán từ tận đáy lòng.
Chiêm Khánh Nhân cũng nhìn tay phải dính đầy máu tươi của Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt kỳ lạ, không nhịn được hỏi: "Có phải cậu đã dung hợp với xương dị thú không?"
Trong lòng Dương Bách Xuyên kinh ngạc, không ngờ rằng Chiêm Khánh Nhân lại một câu nói toạc ra bí mật tay phải của anh. Có điều anh cũng không giấu giếm, nếu Chiêm Khánh Nhân có thể nói ra thì có thể anh ta đã biết xương của dị thú.
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Đúng vậy."
"Thảo nào!" Chiêm Khánh Nhân nói thầm một tiếng, không hỏi thêm là xương dị thú gì, trên thực tế trên người anh ta cũng như vậy.
Mai Thi Dĩnh đi tới bảo: "Dương Bách Xuyên rất mạnh."
Dương Bách Xuyên được người đẹp khen một tiếng có chút lúng túng, lúc này mũ mạng trên đầu Mai Thi Dĩnh bị lửa đốt ra một cái lỗ lớn, Dương Bách Xuyên xuyên ra cái lỗ đó nhìn thấy dung mạo của Mai Thi Dĩnh, lập tức chấn động trong lòng.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như anh nhìn thấy chị Mai đứng trước mắt.
Mai Thi Dĩnh luôn đeo mũ mạng che mặt, Dương Bách Xuyên không biết gương mặt cô thế nào, bây giờ xuyên qua cái lỗ lớn bị đốt mới phát hiện Mai Thi Dĩnh giống hệt chị của cô - chị Mai.
"Hoàn toàn chính xác, thủ đoạn của anh Dương khiến Trần mỗ bội phục."
Đúng lúc này Trần Trầm Hương đi tới lên tiếng cắt ngang hồi tưởng của Dương Bách Xuyên về chị Mai, ánh mắt anh rời khỏi người Mai Thi Dĩnh.
Chỉ có Hồ Tiên Nhi cách mấy người vài mét là không tới, bởi vì bây giờ cô ta vô cùng túng túng, quần áo trên người bị đốt ra vài lỗ thủng lớn, có chỗ cháy sạch.
Chỉ thấy Chiêm Khánh Nhân đi qua cởi áo khoác trên người đưa cho Hồ Tiên Nhi.
Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm nhủ: "Chỉ số cảm xúc của Chiêm yêu nghiệt cũng cao thật đấy."
Đợi sau khi Hồ Tiên Nhi và Chiêm Khánh Nhân đi tới, Dương Bách Xuyên mới cười nói: "Tất cả mọi người đừng tâng bốc tôi quá, lần này có thể thuận lợi gi ết chết trâu lửa một sừng không thể không có công của tất cả mọi người, không có mọi người phối hợp lẫn nhau, dựa vào một mình tôi là không đấu lại trâu lửa một sừng."
Dương Bách Xuyên nói xong dừng lại một chút rồi tiếp tục cười bảo: "Gương Côn Luân của Chiêm yêu nghiệt phát uy chấn nhiếp, Thiên Cương châu của tiểu hòa thượng trói nhốt, âm luật của Hồ Tiên Nhi khiến trâu lửa một sừng tê liệt, một thương một kiếm của anh Trần và Dĩnh Nhi đều đâm vào chỗ hiểm, tôi chỉ thêm vào một đao cuối cùng, vì vậy nếu nói cũng là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người."
Mấy người nghe Dương Bách Xuyên nói thế đều nở nụ cười, Dương Bách Xuyên nói vậy liền chứng minh anh thừa nhận thực lực của mọi người, ai cũng có mặt mũi.
Dương Bách Xuyên cũng biết đám đệ tử bước ra từ những tông môn lớn này kẻ nào cũng cần thể diện nên lúc bản thân nói chuyện luôn để ý toàn cục.
"Được rồi, bây giờ trâu lửa một sừng độc nhất vô nhị đã chết, chúng ta có thể chờ đan dược của cậu rồi." Chiêm Khánh Nhân không quên dặn dò Dương Bách Xuyên một tiếng.
"Chuyện này tất nhiên rồi!"