Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1477




Khi Dương Bách Xuyên đuổi theo, trong lòng anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện e ngại gì đó. Nếu đối phương dùng cách đánh lén để đối phó với anh, điều đó đã nói lên rằng thực lực của người đó không bằng mình.  

Một khi đã đuổi theo, chắc chắn anh sẽ không nương tay. Nếu đối phương đã không biết xấu hổ thì anh cũng không ngại giết chóc tận tình.  

Lòng anh cũng biết, chỉ có mấy kẻ thù mới có có thể đánh lén mình đơn giản như vậy mà thôi.  

Phi thân lên và sử dụng thuật Ngự Phong đến cực hạn, sau khoảng ba hơi thở, Dương Bách Xuyên đã phi hành được gần trăm mét, cuối cùng cũng trông thấy một bóng dáng đang chạy như điên.  

“Lão già Mộc Đạo Nhiên này, ông tìm đến cái chết hả!”  

Dương Bách Xuyên mở miệng quát lớn, từ xa anh đã nhận ra đó đúng là Mộc Đạo Nhiên, lão cầm trong tay một cây cung và đang chạy như điên.  

Không ngờ lão bất tử này lại to gan đến thế, hơn nữa cung tên trong tay lão là một cây cung có cấp bậc Linh Khí thượng phẩm, thảo nào lại có uy lực lớn đến vậy.  

Nghe thấy tiếng mắng của Dương Bách Xuyên, Mộc Đạo Nhiên giơ tay bắn một mũi tên nữa về phía Dương Bách Xuyên. Ngay sau đó, lão tăng nhanh tốc độ dưới chân, nhảy mấy cái đã biến mất ở trong rừng cây.  

Đối mặt với mũi tên Mộc Đạo Nhiên b ắn ra, Dương Bách Xuyên vận khí của xương dị thú bên tay phải và đấm thẳng một đấm về phía mũi tên.  

“Bùm!”  

Đánh tan mũi tên Mộc Đạo Nhiên bắ n ra bằng một đấm, Dương Bách Xuyên phi thân xuống sau khi nhìn thấy Mộc Đạo Nhiên biến mất ở phía rừng cây. Lần này anh không định tha cho Mộc Đạo Nhiên nữa, trong lòng còn nghĩ nếu không giết lão bất tử này thì có lẽ lão sẽ còn gây thêm phiền toái cho mình.  

Cảnh vật xung quanh đây đều tràn ngập hơi thở Hồng Hoang, rừng cây rậm rạp cỏ cây. Nếu một người chui vào trong, thì dưới tình huống không vận dụng linh thức, rất khó có thể tìm kiếm được người đó.  

Nhưng sau khi đi vào rừng cây, Dương Bách Xuyên lại phát hiện những dấu vết cây cỏ bị đứt gãy rất rõ rệt, trông có vẻ như lão bất tử Mộc Đạo Nhiên này cố ý để lại để anh đi tìm lão vậy.  

Đối với việc này, Dương Bách Xuyên thầm hừ lạnh, hiện tại tu vi anh đã tăng lên đến mức có thể sánh ngang với cấp bậc Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn rồi. Nếu phóng tầm mắt nhìn một lượt mấy trăm võ cổ giả hôm nay tiến vào bí địa, đúng là anh chẳng phải sợ ai cả. Cho dù là Lăng Hư Tử, người đứng đầu chỉ đứng dưới cấp bậc Hư Cảnh, Dương Bách Xuyên cũng có tự tin mình sẽ đứng ngang hàng với ông.  

Bất kể Mộc Đạo Nhiên có cố ý hay không, sau khi thực lực tăng lên và có được sự tự tin mãnh liệt, hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ có một suy nghĩ rằng, dù có là đầm rồng hang hổ anh cũng dám xông vào.  

Anh lập tức đuổi theo những dấu vét cỏ cây bị bẻ gãy rõ rệt đó.  

Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng mắng của Chiêm Khánh Nhân: “Họ Dương, nơi này là đầm lầy nước đen đó, mẹ nó cậu đừng có tự đại, đi thẳng qua đó cẩn thận người ta gài bẫy cậu đấy!”  

Dương Bách Xuyên không để ý đến câu mắng của Chiêm Khánh Nhân mà chui thẳng vào rừng cây rậm rạp. Anh biết rằng sau lưng mình, mấy tên yêu nghiệt không phục việc anh làm lãnh đạo, một khi đã như vậy anh càng phải phô bày ra năng lực chiến đấu của mình hơn nữa. Dùng điều đó để khiến Chiêm Khánh Nhân sợ, nếu không một đội ngũ không đồng lòng sẽ không đến được động Hắc Liên.  

Xuyên thẳng qua rừng, thân hình Dương Bách Xuyên tựa như quỷ vậy. Anh cứ dựa vào những đoạn nhựa cây bị Mộc Đạo Nhiên dẫm lên mà đi. Vài phút sau, tầm mắt anh chợt sáng ngời, anh phát hiện mình đã tới một đầm cỏ rộng rãi.  

Đoàn người Mộc Đạo Nhiên, Đinh Trường Phong của Thần Tông và lão lạt ma của Mật Tông đang đứng ở phía đối diện đầm cỏ.  

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, Mộc Đạo Nhiên cười âm u: “Thằng nhãi ranh họ Dương, mi đã tới rồi. Đúng lúc phong thủy nơi này không tồi, chôn xương tại đây cũng là lựa chọn khá ổn đấy.”  

Đứng cách mấy người Mộc Đạo Nhiên hơn ba mươi mét, Dương Bách Xuyên cười lạnh: “Chỉ bằng mấy lão bất tử các người mà định lật đổ tôi hay sao? Hôm nay nói thế nào tôi cũng muốn nghiền xương mấy lão khốn nạn các người thành tro.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên bước một bước vọt đến chỗ mấy người Mộc Đạo Nhiên.  

Nhưng khi anh mới đi được vài bước lại đột nhiên chìm xuống. Lúc này lòng anh mới thầm kinh hãi, anh đã quên nơi này được gọi là đầm lầy nước đen, nhìn như một nơi mọc đầu hoa cỏ dại nhưng thật ra phía dưới lại là đầm lầy.  

Lập tức, hai chân anh bắt đầu chìm xuống dưới.  

Càng dùng sức thì càng chìm xuống nhanh hơn.