Thì ra Tửu Tiên lão đầu muốn để anh đi vào khu vực thứ ba sơn cốc động Hắc Liên, đi tìm một thứ gần giống, sau đó cầm bảo vật tiếp tục đi đến nơi giao nhau giữa hai khu vực thứ hai và thứ ba, cũng chính là trung tâm toàn bộ sơn cốc, một nơi gọi là ngọn núi biên giới.
Theo như thư tín nói, Tửu Tiên lão đầu trấn thủ trong một ngọn núi biên giới, ngọn núi biên giới chính là con đường thông với Sơn Hải Giới.
Nếu cầm bảo vật nào đó trong động Hắc Liên, Tửu Tiên lão đầu có thể gia cố trận pháp đường đi, hoặc là nói phá hủy đường đi.
Trong thư còn nói, lần này sẽ có năm người đồng hành cùng anh.
Dương Bách Xuyên nhìn lại, giữa sân còn lại đúng năm người, Chiếm Khánh Nhân của Côn Luân, tiểu hòa thượng Liễu Phàm của Thiếu Lâm, Mai Thi Dĩnh của Nga Mi, Trần Trầm Hương của Thiên Cương Sơn, vừa hay là thiên tài của năm đại tông môn, cũng là năm nhân vật dẫn vị trí đầu nổi tiếng trong bảng xếp hạng của Thập Đại Yêu Nghiệt.
Xem ra năm người bọn họ trong tay mỗi người đều cầm một lá thư tín chắc chắn đều được các lão tổ dặn dò, về phần nội dung có giống nhau hay không thì không biết được.
Dựa theo lời Tửu Tiên lão đầu nói trước kia, người bảo vệ con đường Sơn Hải Giới, hẳn là lão tổ của tám đại tông môn Trung Quốc, mỗi người đều là cường giả Hư Cảnh.
Hiện tại bọn họ tự mình chọn ra một yêu nghiệt trong tông môn, đến tham gia nhiệm vụ tầm bảo động Hắc Liên, chỉ có thể nói rõ bảo vật trong động Hắc Liên không hề đơn giản.
Theo lý thuyết con đường được tám thế lực lão tổ lớn bảo vệ thì sẽ có tám yêu nghiệt từ các nhà tham gia, nhưng bây giờ ngoài anh ra mới chỉ có sáu người.
Những người của ba nhà còn lại không hề xuất hiện, hẳn là đã xảy ra chuyện.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, đối với Dương Bách Xuyên mà nói, quan trọng là mấy địa điểm như động Hắc Liên này.
Theo lời Diệu m sư thái nói, ba khu vực trong sơn cốc đi đến khu vực thứ hai, mối nguy hiểm trong đó có thể lấy mạng võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, đừng nói chi khu vực thứ ba động Hắc Liên còn lại?
Cho nên Dương Bách Xuyên cho rằng Tửu Tiên lão đầu đang đặt bẫy mình.
Chắc chắn khu thứ ba động Hắc Liên chính là đi chịu chết.
Bây giờ đọc xong thư chửi tục là còn nhẹ.
Vả lại nội dung trong thư tín không hề được ghi chú, bảo sáu người bọn họ đi vào động Hắc Liên lấy cụ thể là bảo vật gì, chỉ nói đi vào động Hắc Liên là biết.
Nghĩ thế nào Dương Bách Xuyên đều cảm thấy đầu của Tửu Tiên lão đầu bị thủng rồi.
Nhưng Dương Bách Xuyên không thể nào từ chối, lúc trước khi xin Tửu Tiên lão đầu cách làm, anh đã đồng ý sẽ hỗ trợ Tửu Tiên lão đầu, bây giờ Tửu Tiên lão đầu nói điều kiện, anh không còn lựa chọn nào khác.
Huống chi Tửu Tiên lão đầu nhiều lần trợ giúp, luôn luôn bảo vệ an toàn cho Vân Môn của anh, việc này đối với Dương Bách Xuyên là một phần ân tình lớn.
Nếu như đổi thành người khác có lẽ khi nghe động Hắc Liên chắc chắn sẽ không đi, nhưng đáng tiếc Dương Bách Xuyên lại là người trọng tình trong nghĩa không muốn thiếu nợ ân tình người khác.
Chuyện đã đồng ý với Tửu Tiên lão đầu, cho dù đi vào động Hắc Bạch liên nguy hiểm đến tính mạng, anh vẫn muốn đi, cũng muốn hoàn thành lời hứa với Tửu Tiên lão đầu, trả nợ ân tình của ông ấy.
Có một số việc rõ là biết trước trên núi có hổ, lại càng phải đi vào núi hổ!
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi dặn dò cha con Thân Đồ Thành Cương và hai đồ đệ, đám người Thiên Tuyệt rằng anh muốn đi sơn cốc nào đó trong bí địa, để cha con Thân Đồ Thành Cương đi theo chăm sóc hai đồ đệ chút, cùng lúc đó bảo Thân Đồ Thành Cương lấy hai gốc linh dược huyền băng và xích diễm thu vào không gian bình Càn Khôn.
Cũng không quên nói cho bọn họ biết sau khi đám lão Phong đi vào, đệ tử Vân Môn và đệ tử Võ Đang chăm sóc lẫn nhau, hoàn thành lần lịch luyện bí địa lần này, nếu như anh vẫn chưa trở về thì để bọn họ về Vân Môn chăm sóc người trong nhà thật tốt.
Dương Bách Xuyên dặn dò tất cả những gì cần thiết cho cha con Thân Đồ, dù sao hai cha con bọn họ, bây giờ là cao thủ Vân Môn.
Sau đó chờ đám người Thân Đồ Thành Cương dẫn theo mọi người rời đi rồi, Dương Bách Xuyên mới nhìn về phía năm người vẫn còn đứng lại giữa sân, lúc này các trưởng bối của bọn họ đều đã rời đi.
Chỉ còn sáu người bọn họ vẫn còn đứng đó.
Dương Bách Xuyên nhìn về phía năm người Chiếm Khánh Nhân, năm người cũng đang nhìn Dương Bách Xuyên.
Sáu người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mười lăm phút sau Dương Bách Xuyên ho nhẹ nói: “Xem ra mọi người có thể ở lại, đều được các lão gia tổ sắp xếp, không biết mọi người được sắp xếp như thế nào?”
Lúc này Chiếm Khánh Nhân hừ lạnh, khó chịu nói: “Trưởng lão nhà tôi bảo tôi cứ nghe theo cậu sắp xếp, thằng nhóc cậu tự xem mà xử lý đi, nhưng có nghe theo hay không còn tùy vào tâm trạng của tôi.”
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm Thiếu Lâm miệng niệm phật hiệu nói: “A Di Đà Phật, tiểu tăng cũng nghe theo lão hòa thượng sắp xếp, nhưng mà chỉ đi một chuyến đến động Hắc Liên thôi, nghe ai không quan trọng.” Lão hòa thượng trong miệng Tiểu hòa thượng Liễu Phàm chính là sư phụ của cậu ta.