Đúng lúc này, trong đầu anh vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà, điệu bộ hận sắt không thành thép: "Thằng nhóc thúi, con nói xem con có ngốc không? Xương tay phải không dùng thì để làm gì? Không cần tay trái nữa thì con cứ hái tiếp đi!"
"Hix!" Được sư phụ nhắc nhở, Dương Bách Xuyên cũng thầm mắng mình ngu ngốc. Đúng là cỏ Huyền Băng có tuổi đời càng dài thì hàn khí càng lớn, không có thủ đoạn thì sẽ bị đóng băng. Nhưng tay phải của anh đã dung hợp với xương tay của Thông Bích Viên Hầu. Đó là xương của dị thú hồng hoang, theo lời sư phụ Vân Thiên Tà thì nó còn mạnh hơn các thần thú như là rồng, phượng.
Anh lập tức dùng tay phải túm lấy cỏ Huyền Băng.
Lúc này, mọi người trên con đường nhỏ đều đổ dồn ánh mắt vào Dương Bách Xuyên, trông thấy cảnh lần đầu tiên Dương Bách Xuyên dùng tay trái hái cỏ Huyền Băng, bàn tay lập tức đóng băng.
Một lát sau họ lại thấy Dương Bách Xuyên đổi sang tay phải.
Rất nhiều người nghĩ rằng lẽ nào dùng tay phải thì không bị đóng băng?
Tên Dương Bách Xuyên này thật điên cuồng, dám đi sâu mười mét vào băng hàn, còn dùng tay trực tiếp hái linh dược, đúng là tự tìm đường chết.
Rất nhiều người ở đây từng hái cỏ Huyền Băng đều biết khi hái cỏ Huyền Băng, hàn khí sinh ra đáng sợ cỡ nào. Vậy mà Dương Bách Xuyên trực tiếp dùng tay hái, đúng là to gan lớn mật.
Đương nhiên mọi người cũng nhìn thấy trên người Dương Bách Xuyên bốc lửa, bấy giờ bọn họ mới biết Dương Bách Xuyên là tu luyện giả song hệ, ngọn lửa trên người anh chứng minh anh còn là một thiên tinh giả có năng lực đặc biệt.
Cả giới võ cổ không có mấy võ cổ giả song hệ.
Hèn chi anh dám trực tiếp đi vào trong hàn băng. Không phải anh ngông cuồng, mà là anh có tự tin, có thực lực.
Nhưng cho dù trên người Dương Bách Xuyên có lửa, bọn họ cũng không cho rằng ngọn lửa dị năng của anh có thể chống đỡ được khí băng hàn.
Sự thực chứng minh đúng là như thế. Khi anh dùng tay trái chạm vào cỏ Huyền Băng, tay lập tức đóng băng.
Bây giờ đổi sang tay phải chẳng lẽ lại có hiệu quả?
Tuy nhiên ngay sau đó, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy lần này Dương Bách Xuyên trực tiếp cầm cỏ Huyền Băng trong tay, vậy mà tay phải không hề bị thương.
Cảnh tượng này khiến mọi người hít sâu một hơi. Trong mắt mọi người, có lẽ Dương Bách Xuyên là người đầu tiên dám hái cỏ Huyền Băng như thế.
Lúc này Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng. Quả nhiên lực xương tay phi phàm, hái cỏ Huyền Băng không chút trở ngại. Anh phát hiện hàn khí cỏ Huyền Băng tỏa ra lúc hái là lớn nhất, sau khi hái xong hàn khí sẽ biến mất.
Dương Bách Xuyên thình lình ném cỏ Huyền Băng cho Thân Đồ Thành Cương: "Thân Đồ đón bắt lấy!"
Anh ném cỏ Huyền Băng cho Thân Đồ Thành Cương vì không thể thu vào bình Càn Khôn trước ánh mắt của mọi người, khiến người ta phát hiện ra bí mật trên người anh có pháp bảo, làm vậy không sáng suốt chút nào. Vừa hay Thân Đồ Thành Cương mang theo túi, cứ cất đi trước đã.
Sau đó, Dương Bách Xuyên tiếp tục tiến về phía trước, bởi vì anh còn cần một cây cỏ Huyền Băng hơn một nghìn năm để luyện chế đan dược chữa trị sức mạnh huyết mạnh Thần Phượng cho Mai Thi Dĩnh.
Cỏ Huyền Băng năm trăm năm không đủ, sâu trong băng hàn vẫn có cỏ Huyền Băng, càng đi vào sâu thì tuổi đời của cỏ Huyền Băng càng cao, cũng không có ai hái.
Nhưng Dương Bách Xuyên đi được vài bước thì nhận thấy hàn khí càng lúc càng mạnh, chân hỏa trên người không thể chống đỡ được nữa, có thể tắt bất cứ lúc nào. Một khi chân hỏa tắt, anh phải đối mặt với nguy cơ bị đóng băng.
Dương Bách Xuyên dừng lại, xin sư phụ giúp đỡ: "Lão già ơi, hàn khí ở đây mạnh quá, chân hỏa của con không chống đỡ được. Người có cách nào khắc chế khí băng hàn không?"
"Sao phải chống đỡ?" Vân Thiên Tà hỏi vặn.