Nhất là cái lão Barda mặt dày không biết liêm sỉ, loại người này sẽ gây phiền phức cho chúng ta ở bí địa.”
“Không tệ, thằng nhóc như cậu bây giờ cũng học được cách quan sát đó, điểm này rất tốt, về sau nhớ kỹ, quan sát người khác trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cậu sẽ bớt chịu thiệt hơn nhiều.
Dương Bách Xuyên cười haha nói tiếp: “Ba người, lão lạt ma và Mộ Đạo Nhiên…hừ ~”
Anh nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí.
Để cho hai đồ đệ đứng cạnh toàn thân ớn lạnh, bọn họ biết đây là sát khí của sư phụ.
Độc Cô Hối thầm nghĩ: “Xem ra sư phụ không hề có ý định buông tha cho ba lão già này ~”
Vừa đi vừa nói chuyện, người của bốn tông môn đi phía trước đã dừng lại lúc nào không biết.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới phát hiện mình đã đến một nơi có hai cực, một bên là lửa dung nham, một bên là sương mù lạnh như băng.
Nhìn thấy cảnh tượng hai cực xuất hiện, Dương Bách Xuyên biết đây chính là vùng đất âm dương mà Thiên Tuyệt đã nhắc tới, đợi sau khi âm dương giao nhau, nơi giao hội của nham thạch và băng có thể đạt đến trạng thái cân bằng trong bảy ngày, đến lúc đó mới có thể đi đến bí địa núi TRường Bạch.
Lúc này tất cả mọi người đang đứng trong một sơn rộng rộng trừng năm tới sáu trăm mét vuông. Phía trước có một con đường, đây cũng là con đường tiến vào bí địa núi Trường Bạch, nhưng lại bị chặn bởi sức nóng thiêu đốt của nham thạch và khí băng hàn từ phía bên kia tản ra.
Phía trước, bên trái là dung nham bên phải là khí băng hàn.
Ở giữa hai cực này là một con đường nhỏ chỉ rộng chừng nửa mét, cả con đường dài trăm mét nhưng lại bị dung nham nhiệt độ cao và khí lạnh ngăn cản.
Sức mạnh của hai cực đều là tự nhiên, khoảng cách giữa chúng và hai ven đường vừa vặn nửa mét. Cũng có nghĩa là hai lực tự nhiên này cách nửa mét là sẽ giao nhau.
Không ai có thể vượt qua khoảng cách gần như vậy.
Theo như Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn giới thiệu, hai loại lực lượng này, cho dù là võ cổ giả hư cảnh cũng không dám xông tới, vô số võ cổ giả đã bỏ mạng trên con đường này, trong số đó không thiếu những trưởng bối được xưng là con trời, còn có cả hư cảnh, vậy nên mọi người mới gọi nó với một cái tên khác là con đường không quay trở lại.
Âm dương giao hợp cho đến ngày nay là một con đường thông đạo do các đời tiền bối đúc kết lại, tất cả đều phải trả bằng máu.
Muốn qua thì phải đợi đến khi hai cực gặp nhau, lúc này hai luồng nóng lạnh giao hợp, khi đó độ nguy hiểm sẽ yếu đi, xác suất qua sẽ tăng lên.
Nhưng con đường này vẫn đầy nguy hiểm, chỉ sau khi hai cực giao hội, lực lượng kiềm chế lẫn nhau, mọi người vẫn phải đề cao cảnh giác khi đi qua, một chút bất cẩn thôi cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Khi đi qua đoạn đường này, theo như lời Trần Vân Phong phái Thiên Cương Sơn nói, tới lúc đó mỗi người mỗi cách thể hiện bản lĩnh thần thông của mình.
Thời gian tính toán trên cơ bản là chính xác, Dương Bách Xuyên đợi không bao lâu, hơi nóng của nham thạch và khí lạnh băng hàn đang tới gần nhau.
Khoảng cách một mét ban đầu hiện tại đã thu hẹp chỉ còn một thước.
Mười phút sau, hai lực cuối cùng giao nhau.
“Ầm ầm ~”