Lúc này ngay cả Lăng Hư Tử lúc nói chuyện giọng điệu cũng mang theo vài phần chân thành.
Trong lòng Dương Bách Xuyên âm thầm cảm thán giới võ cổ thực tế, thân phận địa vị chung quy vẫn dựa vào thực lực của mình.
Sau khi Dương Bách Xuyên quăng tới một ánh mắt biết ơn cho Lăng Hư Tử, anh nheo mắt lại, đặt ánh mắt vào Mộc Đạo Nhiên của Thanh Thành, lão Lạt Ma của Mật Tông Tự và Đinh Trường Phong của Thần Tông.
Lúc ánh mắt của Dương Bách Xuyên quét tới, sắc mặt ba người Mộc đạo nhân đều vô cùng mất tự nhiên mà dời mắt, căn bản không dám đối diện với Dương Bách Xuyên. Giờ phút này bọn họ đã xem Dương Bách Xuyên thành sát thần chân chính, không thể chọc vào, bây giờ chọc vào cũng không làm được gì, chẳng khác gì tự rước lấy nhục.
Dương Bách Xuyên thấy sắc mặt của ba người Mộc Đạo Nhiên thì trong lòng rất thoải mái, anh lạnh nhạt mở miệng nói: "Ba người các ông còn ai không phục? Hay là tất cả đều không phục thì bây giờ có thể đứng ra, tôi chờ đám già đáng chết các ông chỉ bảo tôi đây. Còn không phục cứ đứng ra!"
Đối mặt với giọng điệu trịnh thượng và khiêu khích của Dương Bách Xuyên, nếu là bình thường ba người Mộ Đạo Nhiên đã sớm nổi cơn thịnh nộ, nhưng hiện tại bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả.
Bọn họ đều không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Bách Xuyên, mà phải nhìn đi chỗ khác,
Nhưng Dương Bách Xuyên lại không có ý định buông tha cho ba con người ghê tởm này.
Không phải mấy lão già này đều nhắm vào ông đây sao, cho rằng hiện tại không lên tiếng thì ông đây sẽ bỏ qua cho mấy người sao?
Làm việc ác thì sớm muộn gì cũng phải chịu quả báo, bây giờ cũng đến lúc tiểu gia đây hành mấy ông rồi.
Ánh mắt anh dừng trên người Mộ Đạo Nhiên, Dương Bách Xuyên nheo mắt cười lạnh nói: “Mộ Đạo Nhiên, ông có phục không? Hoặc là nói ông có ý kiến gì về việc tôi tham gia mở bí địa?”
Mộ Đạo Nhiên nghe vậy, cả người ông ta run lên, nhưng lại không dám hé răng nửa lời.
“Nói!”
Đột nhiên Dương Bách Xuyên quát lên, anh chính là muốn để Mộ Đạo Nhiên mất mặt trước tất cả mọi người.
Lúc này, Mộ Đạo Nhiên chỉ cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại từ trên người Dương Bách Xuyên truyền tới khóa chặt lấy lão, khóe mắt lão nhìn thấy tay phải của anh lóe lên, Hơn nữa lão cũng cảm giác linh khí xung quanh linh khí bắt đầu trở nên hỗn loạn, lão biết lúc này Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra tay.
Trong lòng Mộ Đạo Nhiên lập tức hoảng loạn, bây giờ bảo đánh nhau với Dương Bách Xuyên, có cho thêm mười lá gan lão cũng không dám, vốn dĩ lão đã chịu thua dưới tay Dương Bách Xuyên, hiện tại lại càng thêm sợ hãi.
Mộ Đạo Nhiên biết hôm nay mặt mũi của lão kiểu gì cũng mất hết, nhưng giữa thể diện và cái mạng nhỏ này, lão đương nhiên là sợ chết.
Trên trán toát mồ hôi hột, đối mặt với sự uy hiếp của Dương Bách Xuyên, Mộ Đạo Nhiên thấp giọng nói: “Dương…Dương đạo hữu tu vi thông thiên…đương…đương nhiên là có thể tham gia mở bí địa ~”
Sau khi nói ra lời này, Mộ Đạo Nhiên cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút sạch.
Mà Dương Bách Xuyên lại nở nụ cười, nhìn bộ dạng này của Mộ Đạo Nhiên, Dương Bách Xuyên biết từ hôm nay về sau, trong lòng Mộ Đạo Nhiên đã gieo mầm sợ hãi anh, lão ta còn dám gây khó dễ cho người khác, chỉ cần vài phút thôi là anh có thể thu thập lão.
Lúc này, Dương Bách Xuyên thật sự muốn biết bóng ma tâm lý trong lòng Mộ Đạo Nhiên lớn tới mức nào.