Sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong Thiên Cương Sơn tỏ ý xuất phát, dù sao Thiên Cương Sơn cũng là chủ nhà, cho dù Côn Luân cường thế đến đâu cũng phải cho họ mặt mũi.
Mấy nghi thức mở bí cảnh gì đó đều do người Thiên Cương Sơn cử người đại diện hoàn thành.
Dương Bách Xuyên đứng một bên quan sát không nói gì, đây là lần đầu tiên anh tham gia đại hội luận đạo Tiên Thiên, không có kinh nghiệm vào bí cảnh.
Dựa theo lời của Thiên Tuyệt thì muốn vào bí cảnh phải đi vào trong núi Tịch Diệt, thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đều tụ tập tại một vùng bằng phẳng dưới chân núi, không hề có ý định lên núi. Trần Vân Phong Thiên Cương Sơn đang giảng giải quy củ, đơn giản là bí cảnh rất hung hiểm, mọi người phải cẩn thận. Bên trong là môi trường tự nhiên có yêu thú cường đại có thể giết người trong chớp mắt, tất cả thế lực phải quản lý đệ tử môn khác bản thân thật tốt, không được gây ra rắc rối khi đang ở trong lối đi.
Đối phương nói hơn nửa ngày mới kết thúc, sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy Lăng Hư Tử dẫn đầu đi về phía một vách đá dựng thẳng đứng.
Đây là một vách đá cao bị bao phủ vô số dây đằng, Lăng Hư Tử vung tay lên, trong tay ông lập tức xuất hiện dao động linh khí cường đại. Một giây sau, tất cả dây đằng đều bị ông dọn dẹp sạch sẽ, một vách đá bóng loáng như mặt kính hiện lên trước mặt mọi người, chiều cao chiều rộng vừa tròn chín mét, màu xám nhạt, bốn phía có điêu khắc hoa văn, có cảm giác rất thần bí.
Dương Bách Xuyên hỏi Thiên Tuyệt: “Ông có biết bọn họ muốn làm gì không?”
Thiên Tuyệt biết Dương Bách Xuyên chưa từng tiến vào bí cảnh nên không giấu giếm, giải thích: “Sư tổ, vách đá này chính là lối vào bí cảnh, cần không ít hơn năm cao thủ Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn hợp sức mở ra. Vách đá cần chân nguyên thúc giục mới có thể hiện ra lối vào, sư tổ chờ một lát sẽ thấy đạo trưởng Lăng Hư Tử mời ngài cùng nhau mở bí cảnh, đến lúc đó ngài đừng từ chối.”
“Tại sao? Không phải ông nói mở bí cảnh cần năm Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn mới đủ à? Tu vi của tôi tương đương Tiên Thiên tầng chín cao cấp, đâu có đạt tới đại viên mãn!” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.
Thiên Tuyệt khẽ mỉm cười: “Sư tổ, tư cách đi mở bí cảnh đều tượng trưng cho thực lực và thân phận, quan trọng nhất là quyền ưu tiên lấy tài nguyên bí cảnh. Những thiên tài địa bảo lấy được từ bên trong phải giao ra một phần đưa cho năm đại tông môn mở bí cảnh.”
Nghe xong, Dương Bách Xuyên hiểu ra, chẳng qua nghĩ lại thì toàn bộ khe núi mấy trăm người, thế lực lớn nhỏ trên trăm nhà, có tư cách mở bí cảnh chỉ có mấy nhà mà thôi, mỗi thế lực nộp lên trên một phần bảo vật chiếm được, đây là khoản tài nguyên rất đáng nhìn.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên thầm hạ quyết định, cho dù bọn họ không gọi, anh cũng muốn chen một chân vào kiếm miếng canh.
Cũng may đúng lúc này, giọng của Lăng Hư Tử vang lên: “Dương đạo hữu, nhân số mở bí cảnh có hạn, thực lực đạo hữu xuất sắc hơn người, mời đến đây cùng nhau mở bí cảnh.”
Ông vừa dứt lời, khóe miệng Dương Bách Xuyên hiện lên ý cười, vui vẻ đồng ý.
Thế nhưng tâm tình người khác lại không tốt như vậy, ví dụ như mấy người đối đầu với Dương Bách Xuyên: Mộc Đạo Nhiên Thanh Thành, Thượng nhân Barda Mật Tông Tự, Thần Tông và m Nguyệt Môn.
Lúc này ở hiện trường, có tám người tu vi đạt tới Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn.
Lăng Hư Tử của Côn Luân, lão hòa thượng Vô Ưu của Thiếu Lâm, Diệu m sư thái của Nga Mi, Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn, Mộc Đạo Nhiên Thanh Thành, Barda Mật Tông Tự, Đinh Trường Phong Thần Tông, Hàn Cửu Lâm m Nguyệt Môn, ai cũng là võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, xem như nhân vật đứng đầu giới võ cổ.
Đối với lời đề nghị của Lăng Hư Tử, Mộc Đạo Nhiên dẫn đầu bốn tông rất khó chịu, rõ ràng gọi Dương Bách Xuyên tới là muốn cho đối phương một chén canh mà. Vì vậy lão không nhịn được nói: “Đạo trưởng Lăng Hư Tử, Dương Bách Xuyên không phải Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, có tư cách gì tham dự nghi thức mở bí cảnh?”
“A Di Đà Phật, đạo trưởng Lăng Hư, lão tăng cũng không đồng ý chuyện này, Dương Bách Xuyên không có tư cách tham dự.” Thượng nhân Barda Mật Tông Tự lên tiếng.
“Đúng vậy, để một tiểu bối không đủ tư cách tham dự, các võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín cao cấp của các thế lực khác nghĩ thế nào?” Đinh Trường Phong Thần Tông âm dương quái khí mở miệng.
Ngay sau đó Hàn Cửu Lâm của m Nguyệt Môn cũng hùa theo, bọn họ chính là không muốn Dương Bách Xuyên tham dự.
Dương Bách Xuyên híp mắt, lạnh lùng đảo qua bốn lão già bất tử, vừa định lên tiếng phản bác thì giọng Lăng Hư Tử đã vang lên: “Các vị nói xong chưa?”
Lúc này giọng điệu của Lăng Hư Tử lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt dừng lại trên bốn người kia, cả đám cảm nhận ý lạnh phát ra từ trên người ông ấy liền biết rõ lão đầu này tức giận rồi, nói cho cùng bọn họ cũng không dám thật sự đối nghịch, chẳng lâu sau đã im lặng.
Ngay lúc này, Lăng Hư Tử lại lên tiếng: “Ai nói thực lực của Dương Bách Xuyên không bằng các vị? Hay là đổ cho đối phương không có tu vi Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn? Nếu không phục, tùy tiện cho một người trong bốn vị đi ra đấu tay đôi với Dương Bách Xuyên, chỉ cần Dương Bách Xuyên thua, lão đạo tôi đồng ý thuyết pháp của mấy người, không cho Dương Bách Xuyên tham dự nghi thức mở bí cảnh.”