m thanh chấn động khổng lồ lập tức vang lên, ngay sau đó từ trong sát khí nồng đậm truyền đến một tiếng gầm rú bén nhọn, vô cùng chói tai.
Dương Bách Xuyên nghĩ đã chém trúng bản thể của Bạch Cốt Yêu.
Quả nhiên, sau khi tiếng kêu thảm thiết bén nhọn này vang lên, sát khí nồng nặc đột nhiên cuồn cuộn.
Dương Bách Xuyên thấy thế thì lại hạ xuống một kiếm.
"Rống..."
Kiếm thứ hai qua đi, vang lên chính là một tiếng thét dài vọng tới chân trời, vô cùng đau đớn.
Ngay khi Dương Bách Xuyên chuẩn bị chém kiếm thứ ba, sát khí nồng đậm bao trùm núi xương trắng tan đi trong nháy mắt.
Trong tầm mắt xuất hiện một ngọn núi xương trắng khổng lồ.
Mà ở trên núi xương trắng xuất hiện một đứa bé.
Một đứa trẻ sinh động, trên người mặc yếm đỏ, trong tay là một cây đinh ba.
Thoạt nhìn đứa trẻ này cũng chỉ tám, chín tuổi, bím tóc trên đầu chỉa lên trời, mặt mày trắng bệch như giấy.
Nếu không phải lúc này nó đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên thì cũng là một gương mặt rất đáng yêu.
Dương Bách Xuyên bị ánh mắt của đứa bé nhìn chằm chằm, cho dù cách thật xa anh cũng có cảm giác như bị rắn độc theo dõi, sau lưng hơi lạnh, anh cảm thấy bị đã bị nhắm vào.
"Ông già, chẳng lẽ đứa bé này chính là Bạch Cốt Yêu?" Dương Bách Xuyên kinh ngạc trong lòng hỏi sư phụ Vân Thiên Tà.
"Bản thể của Bạch Cốt Yêu là xương trắng, đây chỉ là hình dạng bên ngoài, tuyệt đối đừng tưởng thật, tưởng thật thì con sẽ thua." Vân Thiên Tà nói.
"Sao con lại cảm thấy đứa bé này yêu dị chứ!"
"Nó là Bạch Cốt Yêu, tất nhiên phải yêu dị."
...
Lúc Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với sư phụ, đứa bé đứng trên núi xương trắng đã mở miệng nói: "Nhân loại đáng chết, ngươi thật to gan, chết đi cho bổn vương!"
Trong khi nói chuyện đột nhiên đứa bé từ núi xương trắng bay lên, đinh ba trong tay sát khí mãnh liệt từ trên cao đâm xuống Dương Bách Xuyên.
Tuy rằng Dương Bách Xuyên kiêng dè nhưng không phải sợ đến mức muốn chạy trốn, hơn nữa có sư phụ áp trận, anh có lòng tin đấu một trận với Bạch Cốt Yêu.
Anh hừ lạnh một tiếng với một kích đâm tới của đứa trẻ đối diện, hay nói cách khác là Bạch Cốt Yêu, kiếm Đồ Long trong tay hình thành kiếm khí, đón một kích của Bạch Cốt Yêu.
"Ầm!"
Hai thứ giao nhau, một tiếng thật lớn vang lên, Dương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt, anh chỉ cảm thấy một lực mạnh không thể địch lại từ đinh ba của đối phương truyền đến, thoáng chốc tiến vào cơ thể của mình.
"Phụt!"
Dưới lực mạnh này, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu, cơ thể cũng bất giác bay ra ngoài.
"Ầm!"