Dương Bách Xuyên giận dữ, anh thật sự bị chọc tức, cũng bị dọa trước hành động điên cuồng của Miêu Long, điều anh lo lắng nhất vẫn xảy ra, rốt cuộc thì Miêu Long vẫn xuống tay với hai đồ đệ của anh.
Nhưng đối với Miêu Long mà nói, hắn chặt đứt sợi dây thừng của Độc Cô Hối và Vô Kiếm chính là cho bản thân một cơ hội chạy trốn, bị một kiếm của Dương Bách Xuyên đâm trọng thương, nếu không cho anh ta chút phiền phức thì đừng nghĩ có cơ hội chạy thoát.
Đừng nhìn Miêu Long luôn miệng muốn báo thù, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cái chết, hơn nữa hắn cũng rất sợ chết.”
Sau khi tổ phụ Miêu Mậu Thiên chết, cả hy vọng của Miêu Trại đều đặt trên người Miêu Long, làm sao hắn có thể chết được.
Đánh không lại Dương Bách Xuyên chỉ có thể chạy trốn, mà muốn chạy trốn trước tiên phải van lạy Dương Bách Xuyên, thế nên chặt đứt dây thừng hai đồ đệ của Dương Bách Xuyên, gây rắc rối cho anh ta chính là lựa chọn duy nhất.
Quả nhiên Dương Bách Xuyên không chút do dự nhảy xuống vực sâu, cứu hai đồ đệ của anh ta.
Miêu Long tính kế thành công, hắn ta bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng mà lúc này, hắn ta nghe được một từ ‘Giết’ đầy sát khí của Dương Bách Xuyên, sau đó Miêu Long nghe thấy tiếng rống giận dữ.
Khóe mắt hắn nhìn thấy hai con linh thú của Dương Bách Xuyên đang đuổi theo, trong lúc đang sầu não, hắn cảm thấy ngực mình đau nhói.
Hắn cũng không quan tâm tới hai con linh thú của Dương Bách Xuyên, nhưng cơn đau ở lồ ng ngực lại khiến hắn hoảng loạn, nhớ tới lúc tổ phụ và Dương Bách Xuyên đánh nhau đã một con dị trùng nhỏ xuất hiện.
Hắn rất sợ dị trùng này, bởi vì trong truyền thừa của Miêu Trại, đây chính là dị trùng thượng cổ.
Vậy nên hắn rất nhạy cảm với dị trùng, cũng hiểu rõ về nó.
Không ngờ Dương Bách Xuyên cũng có dị trùng ở trên người, hơn nữa dị trùng này của Dương Bách Xuyên khiến hắn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn dị trùng mà hắn được truyền thừa.
Lúc này, Miêu Long biết, nếu không thể đuổi được dị trùng đang chui vào lồ ng ngực mình, đợi chờ hắn chỉ có con đường chết.
Nếu là dị trùng bình thường, dị trùng truyền thừa trong cơ thể hắn có thể đồng hóa, nhưng từ dị trùng của hắn Miêu Long cảm nhận được uy áp trời sinh của dị trùng.
Điều này chứng minh, dị trùng của Dương Bách Xuyên còn cao cấp hơn dị trùng truyền thừa của hắn.
Đối mặt với tình huống này, nếu không thoát khỏi nó, thì dị trùng này sẽ giết hắn ta.
Trong nháy mắt, Miêu Long đã nghĩ ra hai biện pháp để đối phó với dị trùng đã xâm nhập vào cơ thể mình.
Cách thứ nhất là chạy trốn trước, sau đó dùng bí pháp để luyện hóa dị trùng trong cơ thể, nhưng hắn cũng không nắm chắc, hơn nữa hắn còn đang bị thương, luyện hóa là việc rất khó khăn.
Cách thứ hai chính là sử dụng thuật cấm để đồng hóa dị trùng chui vào trong cơ thể.
Lợi ích của việc này là, một khi đồng hóa thành công, nguy hiểm đương nhiên sẽ được giải trừ, hơn nữa còn có thể nâng cao tu vi của hắn.
Nhưng nhược điểm là một khi thất bại, tu vi của hắn sẽ giảm mạnh.
Có điều, giờ phút này Miêu Long không do dự mà lựa chọn cấm thuật, bởi vì hắn đã không còn lựa chọn nào khác, phía sau hắn là linh thú của Dương Bách Xuyên đang đuổi theo, còn có tinh thần lực tấn công, hắn không thể trốn thoát nếu không sử dụng tới cấm thuật.
Vì vậy, Miêu Long quyết định nhanh chóng, thi triển cầm thuật, cùng lắm là bị phản phệ tu vi giảm mạnh, nhưng vẫn có thể chạy trốn bảo toàn tính mạng.
“Grừ Grừ Grừ ~”