Trong tầm mắt cũng xuất hiện ba bóng người, chính là ba đồ đệ của anh.
Hiện tại bọn họ đang bị trói, trên người chằng chịt vết thương.
Hơi thở mong manh, thoạt trông chỉ còn nửa cái mạng.
Điều quan trọng là lúc này ba đồ đệ bị treo trên một cây cổ thụ bên vách núi, phía dưới là vực sâu vô tận.
Vực sâu nơi này rất kỳ lạ, quanh năm nổi bão lốc không ngừng, bão lốc sinh ra ở sơn cốc dưới vách núi. Không ai biết dưới vực sâu bao nhiêu, có những gì.
Dương Bách Xuyên nhìn ba đồ đệ, mắt đã đỏ ngầu.
Anh muốn xông đến ngay lập tức nhưng vẫn nhịn được. Kẻ địch vẫn chưa xuất hiện, anh không dám tùy tiện xông lên, chẳng may đối phương chém đứt sợi dây treo ba đồ đệ thì bọn họ sẽ rơi xuống vực sâu.
Đúng lúc này, một giọng nói âm hiểm vang lên phía sau cây cổ thụ: "Dương điên, tao chờ mày đã lâu!"
Câu nói vừa chấm dứt, một người quen bước ra từ phía sau cây cổ thụ.
Người này không phải ai khác mà chính là Miêu Long của Miêu Trại. Ban ngày sau khi Dương Bách Xuyên giế t chết Miêu Mậu Thiên, tên này nhân cơ hội chạy trốn, Dương Bách Xuyên cũng mặc kệ. Nhưng không ngờ tên chó má này lại bắt ba đồ đệ của anh.
"Miêu Long, mày muốn làm gì?" Dương Bách Xuyên gằn giọng hỏi, đồng thời đi về phía trước.
"Cmn mày đứng lại cho tao, dám tiến thêm một bước thì tao lập tức cho đồ đệ của mày xuống địa ngục." Nét mặt Miêu Long điên cuồng, trong tay lóe lên một tia sáng lạnh, một thanh đao dài xuất hiện đặt lên sợi dây treo Vương Tông Nhân.
Dương Bách Xuyên run lên, lập tức dừng lại. Anh không dám đi nữa vì sợ Miêu Long chém đứt dây.
"Rốt cuộc mày muốn thế nào?" Dương Bách Xuyên lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt Miêu Long tràn đầy oán hận: "Tao muốn mày chết! Mày cmn giết ông nội tao Miêu Mậu Thiên, giết đại trưởng lão trụ cột tinh thần của Miêu Trại chúng tao. Mày có biết là mày đã hủy hoại Miêu Trại không hả? Chúng ta không đội trời chung!" Miêu Long giận dữ gào to, sau đó lấy một lọ nhỏ trong ngực ra: "Uống lọ thuốc này đi!"
Dứt lời hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên với nụ cười nham hiểm.
Dương Bách Xuyên nhận lọ thuốc, nói với Ngô Mặc Thu trong lòng: "Thu Nhi tìm cơ hội cứu người."
"Tiên sinh, Thu Nhi biết rồi." Ngô Mặc Thu đáp lời.
Dương Bách Xuyên cầm lọ thuốc Miêu Long ném tới, cũng biết đây không phải thứ tốt lành gì. Anh gằn giọng nói: "Thả đồ đệ của tao ra, chuyện hôm nay tao có thể bỏ qua."
"Bớt nói nhảm đi, uống thuốc mau!" Miêu Long nổi giận. Trong cơn tức giận, hắn ta đột nhiên chém vào sợi dây treo Vương Tông Nhân.
Vương Tông Nhân vẫn đang hôn mê lập tức rơi xuống vực sâu.
Ầm! Đầu óc Dương Bách Xuyên ong ong, tức khắc trống rỗng.
Sau đó anh tỉnh táo lại, gào to: "A Nhân!" Kế tiếp anh lại hét lên: "Thu Nhi cứu người!"
Anh không ngờ Miêu Long thật sự chém đứt sợi dây treo Vương Tông Nhân.
"Ha ha ha!" Miêu Long điên cuồng cười to: "Uống lọ thuốc này đi!" Lúc này gương mặt Miêu Long rất dữ tợn, hắn ta lại đặt đao lên sợi dây treo Độc Cô Hối.
"Dừng tay!" Mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu. Anh mở nắp, không nhìn xem bên trong là thuốc gì mà dốc vào miệng luôn. Miêu Long là kẻ điên, anh không dám đánh cược. Vương Tông Nhân đã rơi xuống vực sâu, mặc dù Thu Nhi đi cứu cậu ta, nhưng sơn cốc bên dưới có bão lốc, không biết Thu Nhi có cứu được Vương Tông Nhân hay không.
Sau khi uống thuốc độc Miêu Long ném tới, Dương Bách Xuyên cảm thấy trong người đau đớn bỏng rát, đầu óc choáng váng.