Huyền m Giao Long cùng hai thanh đao Miêu Mậu Thiên giao nhau, phát ra tiếng kinh thiên động địa.
Nhưng chính lúc này, trong tay Miêu Mậu Thiên lại lóe ra hai thanh phi đao giống hệt lúc trước, phóng về phía Thân Đồ Thành Cương.
“Không xong rồi, sợ là Thân Đồ Thành Cương phải chịu thiệt, trong nghe đồn trong tay Miêu Mậu Thiên có một bộ thất tinh phi đao là thần binh cực phẩm, bây giờ đã phóng bốn thanh rồi, còn ba thanh nữa.” Thiên Tuyệt lo lắng nói.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Miêu Mậu Thiên lại bắn hai thanh trong tay ra, sau đó lại bắn ba thanh phi đao, đúng là có bảy thanh phi đao.
Thanh nào cũng nghênh đón gió lớn hóa thành dao lớn ba thước, bắn về phía cha con Thân Đồ Thành Cương.
Trong lúc Miêu Mậu Thiên cười lạnh, phất tay về phía cha con Thân Đồ, trên tay ông ta lại xuất hiện sương mù màu vàng dày đặc.
“Không ổn rồi, là sương mù độc, mọi người lui về sau.” Lăng Hư Tử gào lên.
Đúng lúc này, Miêu Long mà Dương Bách Xuyên vẫn luôn chú ý bắt đầu di chuyển.
Cơ thể chớp động, lao về phía Thân Đồ Thành Cương.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, cũng xông về phía giữa sân, cuộc chiến này nên kết thúc rồi.
Hiển nhiên lúc này Miêu Mậu Thiên đã lấy ra lá bài tẩy cuối cùng, bắt đầu liều mạng.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không trơ mắt nhìn cha con Thân Đồ bị thương.
Kiếm Đồ Long xuất hiện trong tay, bổ một kiếm về phía Miêu Long đang muốn tiếp viện cho Miêu Mậu Thiên, đồng thời dùng ý niệm thúc đẩy Long Lân chém về phía Miêu Mậu Thiên. Anh giơ một tay lên, tai vừa di chuyển, hạ lệnh Linh trùng Nhân Diện đánh lén Miêu Mậu Thiên từ sau lưng, nếu Miêu Mậu Thiên không biết xấu hổ thì anh cũng không quan tâm nữa.
Hôm nay phải giế t chết lão già này.
Không vì cái gì khác, chỉ để lại ấn tượng sâu sắc trong mắt những con quái vật già này, Nếu không thể hiện thực lực của mình, không chém giết Miêu Mậu Thiên, thì ai biết sau khi đi bí địa kia, có bao nhiêu người sẽ nhớ thương sau lưng mình chứ.
Nói thật với mấy con quái vật già như Lăng Hư Tử, trong lòng Dương Bách Xuyên đều kiêng kỵ lo lắng.
Trong nháy mắt sau khi ra tay, vì để một đòn chém giết Miêu Mậu Thiên đạt hiệu quả uy hiếp, Dương Bách Xuyên còn hét lớn trong lòng: “Lão đầu tử, phối hợp với con g iết chết Miêu Mậu Thiên.”
“Thằng nhóc con đúng là nhiều chuyện.”
Giọng điệu của Vân Thiên Tà oán giận, nhưng lần đầu tiên đáp lại.
Dương Bách Xuyên biết phản ứng của sư phụ là tín hiệu tốt nhất, nói rằng ông ấy sẽ giúp mình.
Một kiếm bổ về phía Miêu Long là không muốn để cho Miêu Long đục nước béo cò, làm cha con Thân Đồ bị thương.
Long Lân tấn công trực diện là để đánh lạc hướng Miêu Mậu Thiên, để cho trùng đánh lén sau lưng.