Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1396




Sau đó, một mùi hương thấm đẫm tim gan lan tỏa. Nếu là lúc mở nắp lò luyện đan, e là mùi hương của đan dược sẽ bay xa ba dặm.  

Dương Bách Xuyên vươn tay mở nắp lò luyện đan.  

Nhưng sau đó xuất hiện một tình huống khiến anh trở tay không kịp. Chỉ thấy khi nắp lò luyện đan mở ra, chín đốm sáng màu xanh biếc bay vèo vèo ra khỏi lò đan.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, buột miệng chửi thề: "Mẹ nó, đan dược thành tinh kìa!"  

Miệng nói nhưng tay không hề chậm. Sau khi anh vận chuyển chân nguyên, chân khí lập tức ngưng tụ thành một tấm lưới nhanh chóng bao quanh không gian trong lều.  

"Thu!" Dương Bách Xuyên khẽ hô, tay cách không tóm lấy chín đốm sáng trong tấm lưới ngưng tụ từ chân khí, thu hồi chín viên đan Kinh Mạch.  

...  

Vào lúc Dương Bách Xuyên luyện thành đan, chín viên đan dược bay ra khỏi lò luyện đan, hương thơm đan dược thấm đẫm tim gan lập tức bay ra ngoài.  

Người đầu tiên ngửi thấy là Thiên Tuyệt và Trần Phong Tử canh gác ngoài lều để hộ pháp cho Dương Bách Xuyên. Bọn họ vốn ngồi bên ngoài lều lớn của Dương Bách Xuyên, nhắm mắt hộ pháp. Nhưng đột nhiên có một mùi thuốc nồng đậm thơm ngát lấp đầy khoang mũi, khiến tinh thần chấn động.  

Bất kể là Trần Phong Tử hay là Thiên Tuyệt, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng ngửi thấy mùi thuốc nào thơm như vậy.  

Chân nguyên trong cơ thể bất giác vận chuyển, thật sự là vô cùng kỳ diệu!  

Hai người mở mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn lều lớn, thầm nghĩ đây là sư tổ Dương Bách Xuyên đang luyện đan.  

Mấy người Võ Đang biết rõ bản lĩnh luyện đan của Dương Bách Xuyên, bởi vì anh từng luyện đan dược ở Võ Đang, và bọn họ cũng là người được lợi.  

Thiên Tuyệt cảm thán: "Không biết lần này sư tổ luyện tiên đan gì, ta cảm thấy bình cảnh đã nới lỏng."  

"Đúng vậy! Chân nguyên trong người con cũng tự động vận chuyển. Vị sư tổ này của chúng ta đúng là người hiếm có khó tìm trên thế gian!" Trần Phong Tử cảm thán.  

Đúng lúc này, Thân Đồ Thành Cương đẩy xe lăn cho con trai lần theo mùi hương đi tới, vốn tưởng là thiên tài địa bảo xuất hiện, không ngờ mùi hương lại truyền ra từ trong lều của Dương Bách Xuyên.  

Ông ta hỏi Thiên Tuyệt: "Thiên Tuyệt đạo hữu, Dương môn chủ...?"  

Thiên Tuyệt ra vẻ kiêu ngạo: "Đúng, sư tổ nhà tôi đang luyện đan đó."  

"Ui!" Thân Đồ Thành Cương hít sâu một hơi. Không phải là ông ta chưa từng tiếp xúc với luyện đan sư, nhưng chưa thấy ai luyện đan được như Dương Bách Xuyên, mùi hương đan dược bay xa như thế, lúc nãy ông ta đẩy con trai đi dạo cách đây hơn trăm mét đấy. Đan dược gì mà hương bay xa thế nhỉ?  

"Không ngờ Dương môn chủ còn là luyện đan sư, thật sự khiến Thân Đồ kinh ngạc. Thiên Tuyệt đạo hữu, chẳng hay Dương môn chủ luyện chế đan dược gì?" Thân Đồ Thành Cương hỏi.  

"Chúng tôi cũng không biết, Thân Đồ đạo hữu đừng hỏi." Ý của Thiên Tuyệt rất rõ ràng, chuyện thế này cho dù tôi biết, tôi có thể nói ra sao?  

Thân Đồ Thành Cương thoáng ngẩn ra, sau khi tỉnh táo lại có hơi ngượng ngùng. Ông ta cũng biết mấy thứ truyền thừa đều là bí mật, tùy tiện hỏi thăm là điều tối kỵ. Vì vậy ông ta không hỏi thêm nữa, cũng đứng canh bên ngoài lều.  

Cùng lúc đó, trong sơn cốc đã loạn cả lên.  

Dương Bách Xuyên không biết rằng khoảnh khắc lò luyện đan của anh mở ra, mùi thuốc bay xa, rất lâu sau vẫn không tan biến, làm cho các thế lực trong sơn cốc ngửi thấy mùi hương đều rục rịch.