Thân Đồ Thành Cương chỉ liếc mắt một cái, đột nhiên trên người ông ta tỏa ra một cỗ khí thế cường đại, nhìn Tiểu Pháp Vương nói: “Tiểu Pháp Vương, cậu đang uy hiếp tôi sao?”
“Nếu như ông cho là như vậy, thì cứ xem như là uy hiếp đi, một tán tu như ông thì gây nên được sóng gió gì, lẽ nào còn có thể chống lại Mật Tông của tôi chắc? Đừng nghĩ trong giới võ cổ cái danh hiệu Tà Vương của Thân Đồ Thành Cương ông là hay lắm, hôm nay bản vương chính là muốn làm giao dịch với ông, cũng đâu phải cướp giật? Đã cho ông đủ mặt mũi rồi ông còn muốn thế nào?” Những lời này của Tiểu Pháp Vương thật ra đã tính là uy hiếp rồi.
“Haha ~” Thân Đồ Thành Cương cười lạnh: “Người khác sợ Mật Tông thì Thân Đồ Thành Cương này càng không sợ, vua cũng thua thằng liều mà thôi, hơn nữa tôi cũng trả lại những gì cậu vừa nói, đừng nghĩ Tiểu Pháp Vương cậu trở thành người xếp thứ năm trong Thập Đại Yêu Nghiệt thì đã nghĩ không ai bằng mình?
Nhưng ta nghe nói, mới hôm qua, vị lạt ma của Mật Tông các cậu đã bị môn chủ Vân Môn làm cho mất mặt, gáy cái gì?
Muốn ép mua ép bán đúng không? Được thôi? Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi vấn đề kinh mạch của con trai tôi, thì Thân Đồ Thành Cương tôi sẽ hai tay dâng lọ dịch Chung Nhũ này cho cậu, không chữa được thì đừng có vớ vẩn, cho dù tôi có đổ xuống sông cũng không làm giao dịch với cậu.”
Thân Đồ Thành Cương cũng cứng rắn không kém.
Mà trong lúc này, Dương Bách Xuyên nghe được Thiên Tuyệt giải thích, Thân Đồ Thành Cương thực sự là một người đàn ông, ông ta cũng là người duy nhất trong giới võ cổ tán tu không theo tông môn cổ xưa, được gọi là Tà Vương.
Bởi vì thực lực của Thân Đồ Thành Cương rất cường đại, người ta truyền tai nhau, trên người ông ta còn có một thần binh cực phẩm, cỗ máy lợi hại và sắc bén.
Cho dù là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn cũng không dám đi trêu chọc Thân Đồ Thành Cương.
Mà Tiểu Pháp Vương này không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại là đồ đệ của lão lạt ma Mật Tông, anh ta còn là nhân vật xếp thứ năm trong bảng Thập Đại Yêu Nghiệt. Cũng xem như người có bối cảnh.
...
Sau khi Thân Đồ Thành Cương nói xong, Tiểu Pháp Vương lạnh giọng nói: “Láo xược ~ Dương Bách Xuyên là cái thá gì, hôm qua không phải có Lăng Hư Tử Côn Luân chống lưng, thì anh ta sớm đã bị sư phụ tôi giế t chết rồi, nếu tôi có mặt ở đó, không cần tới sư phụ ra tay, một cái tát của tôi cũng có thể g iết chết Dương Bách Xuyên, anh ta là cái thứ gì.”
Dương Bách Xuyên ngồi cạnh nghe thấy vậy, sau đó anh nghĩ mình phải làm quen một chút với vị Tiểu Pháp Vương trẻ tuổi của Mật Tông này, Dương Bách Xuyên nheo mắt nói: “Tôi là Dương Bách Xuyên, không biết lần này hòa thượng đinh tát tôi chết thế nào? Nhanh tới tới đập chết tôi đi, để tôi được mở mang thêm tầm mắt.”
“Anh là Dương Bách Xuyên ư?” Tiểu Pháp Vương vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Bách Xuyên.
Vừa rồi anh ta còn đang khinh thường Dương Bách Xuyên, tuyên bố muốn một tát đánh chết Dương Bách Xuyên, nhưng không ngờ Dương Bách Xuyên lại ở bên cạnh.
Dương Bách Xuyên đột ngột thốt ra câu “Cậu đập chết tôi cho tôi mở mang kiến thức xem nào” thật sự khiến Tiểu Pháp Vương ngơ ngác.
“Là tôi!” Dương Bách Xuyên híp mắt, nghiêng cổ nhìn Tiểu Pháp Vương, không có ý để anh ta vào mắt chút nào. Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ, lão sư phụ Lạt Ma Ba Nhĩ Đạt anh đây còn chẳng sợ, một nhóc Lạt Ma như anh ta có thể gây sóng gió gì trước mặt anh đây chứ?
“Còn muốn tát tôi một cái? Nào nào, tát một cái thử xem.” Dương Bách Xuyên nghiêm mặt nói, khí thế áp lực không ngừng bao phủ người Tiểu Pháp Vương.
Trong lòng Tiểu Pháp Vương khiếp sợ, một là bị Dương Bách Xuyên ở bên cạnh dọa sợ, hai là uy áp do Dương Bách Xuyên tỏa ra khiến anh ta cảm thấy áp lực.
Là đệ tử tiềm lực vô hạn nhất của Mật tông, người đứng thứ năm trong Thập Đại Yêu Nghiệt, sự kiêu ngạo trong lòng Tiểu Pháp Vương không hề thua kém người khác bao nhiêu.