Đương nhiên Mộc Đạo Nhiên cũng nghe ra giọng điệu của Trần Vân Phong không tốt chút nào. Nhưng trong tai lão lại truyền đến âm thanh mật, hai vị của Thần Tông và m Nguyệt Môn đều nói với lão là kết hợp chém giết Dương Bách Xuyên. Hơn nữa còn có ông bạn lạt ma Ba Nhĩ Đạt Thượng Nhân ở Mật Tông của lão nữa, Mộc Đạo Nhiên vô cùng tự tin. Lão biết rằng, có sự hỗ trợ của ba người kia, hôm nay có thể giế t chết Dương Bách Xuyên.
Nếu không gi ết chết Dương Bách Xuyên, hôm nay mặt mũi của Mộc Đạo Nhiên và Thanh Thành cũng sẽ mất sạch.
Lão thầm nghĩ trong lòng, dù có đắc tội Thiên Cương Sơn và Trần Vân Phong cũng phải gi ết chết Dương Bách Xuyên.
Sau đó Mộc Đạo Nhiên nhìn Trần Vân Phong, trầm giọng nói: "Trần đạo hữu, ông cũng thấy tên Dương Bách Xuyên là hạng người gì rồi đấy, cậu ta chính là ma đầu thời nay. Ông xem cậu ta thu nạp loại người gì chứ, là tán tu à?"
Tên họ Dương muốn làm gì? Cậu ta trắng trợn phá vỡ quy tắc do tông môn lâu đời chúng ta đặt ra. Trần đạo hữu không cần nói nhiều, tôi phải giết tên họ Dương này." Mộc Đạo Nhiên nói xong, nhìn sang hai người phái Thần Tông và m Nguyệt Môn.
"Không sai, Dương Bách Xuyên quen thói giết chóc, đã giết năm mươi đệ tử của Thần Tông chúng tôi. Cậu ta diệt môn đồ tông, hiển nhiên đã thành Ma đạo, vẫn nên vì dân trừ hại đi!"
"Đúng thế, không diệt trừ ma đầu này thì chẳng có lợi gì cho giới võ cổ, chỉ có họa thôi."
Thần Tông và m Nguyệt Môn kẻ xướng người hoạ, không ngừng gán tội cho Dương Bách Xuyên.
Cùng lúc đó, Lăng Hư Tử phái Côn Luân nói với Chiêm Khánh Nhân: "Đi thôi, có kẻ muốn giỡn mặt chúng ta, chúng ta qua đó xem thử."
Một bà lão phái Nga Mi nói với Mai Thi Dĩnh: "Dĩnh Nhi, mấy lão già đã ra mặt, chúng ta cũng qua đó chào hỏi."
Lão hòa thượng già phái Thiếu Lâm nói với tiểu hòa thượng: "Đồ nhi ơi, có người giở trò lưu manh kìa, chúng ta đi xem kịch thôi!"
Hồ Nhất Thu đứng đằng xa, nói với cô gái bên cạnh: "Đi thôi Tiên Nhi, theo ba đến đó gặp mấy vị lão tiền bối."
"Ba muốn giúp Dương Bách Xuyên sao?" Hồ Tiên Nhi mặc bộ đồ trắng, nhìn ba mình bằng ánh mắt khó hiểu.
"Không đến mức không giúp. Lần này sau khi con vào bí địa, Côn Luân có vị tiền bối đánh tiếng nói Dương Bách Xuyên là hậu bối rất được. Mặc dù vị tiền bối kia không nhiều lời, nhưng ba cảm thấy Dương Bách Xuyên cũng không tệ." Hồ Nhất Thu vừa đi vừa giải thích.
"Vì vậy ngay từ đầu ba đã lấy lòng Dương Bách Xuyên. Nhưng con lại cảm thấy Dương Bách Xuyên kém xa Chiêm Khánh Nhân." Hồ Tiên Nhi lộ vẻ không vui, nhưng khi nhắc đến Chiêm Khánh Nhân phái Côn Luân, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
"Ha ha, xem ra con gái cưng của ba rất để ý Chiêm Khánh Nhân nhỉ! Lần trước có tin đồn Chiêm Khánh Nhân và Dương Bách Xuyên nảy sinh mâu thuẫn, bây giờ con có thành kiến với Dương Bách Xuyên, như vậy không hay đâu. Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân đều được vị tiền bối Côn Luân kia xem trọng, cả hai đều là thanh niên tài tuấn, chưa chắc là kẻ địch.
Đương nhiên Tiên Nhi nhà ta cũng không thua kém gì đám thanh niên tài tuấn bọn họ, tốt xấu gì con cũng là thiên tài xếp thứ ba trong Thập Đại Yêu Nghiệt kia mà, ha ha!"
"Ba này!" Hồ Tiên Nhi nũng nịu.
"Được được được, ba không nói nữa, chúng ta qua đó đi!"
Nếu như Dương Bách Xuyên nghe thấy cuộc nói chuyện của ba con nhà họ Hồ, chắc chắn anh sẽ giật mình kinh ngạc, không ngờ cô gái áo trắng lại là con gái của Hồ Nhất Thu, lại càng không ngờ cô ta là Yêu Nghiệt thứ ba trong bảng xếp hạng Thập Đại Yêu Nghiệt.
...
Dương Bách Xuyên đứng trong sân nghe mấy lão già chết tiệt kẻ tung người hứng. Khi bọn họ nói anh là ma đầu gieo họa, thề phải giết anh, anh tức quá hóa cười.
"Ha ha ha!"
Dương Bách Xuyên nhìn mấy lão già kia, bật cười sằng sặc không kiêng nể gì.
Sau khi cười xong, anh híp mắt, lạnh lùng cất lời: "Đúng là tội danh lớn. Thần Tông, Thanh Thành, m Nguyệt Môn, sao ba tông các người không nói mình đã làm gì?
Lẽ nào các người giết tôi, bắt tôi rửa sạch cổ chờ làm thịt là được? Hay là... dựa theo cách nói của mấy lão già vô liêm sỉ các người, tôi đào mộ tổ tiên nhà các người lên, sau đó nói rằng thế lực nhà các người nhỏ yếu nên đáng bị đào mộ tổ tiên?