Càng nghĩ càng không rõ trong lòng đang sợ hãi điều gì, suýt chút nữa lão cũng đã đối mặt với cái chết rồi.
Chỉ có mình Mộc Đạo Nhiên nhận ra ám khí vừa ngăn cản Dương Bách Xuyên là ngân châm U Linh. Đó chính là pháp khí nổi tiếng của U Linh lão tổ của m Nguyệt Môn. Mộc Đạo Nhiên không ngờ thế lực ra tay giúp lão lại là thế lực ở nước ngoài – m Nguyệt Môn.
Ngẫm lại cũng hợp lý, m Nguyệt Môn và Thần Tông đều có thù oán với Dương Bách Xuyên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Khi ở Trung Quốc, U Linh lão tổ cần phải có một đồng minh người Trung Quốc, nhất là khi chuẩn bị đến thời điểm đi vào bí địa núi Trường Bạch. Mà người của Thanh Thành như mình chính là lựa chọn đầu tiên của ông ta.
Ngay sau đó, có một vài người hiện thân trên sân. Mộc Đạo Nhiên nhìn thử, quả nhiên có lão quái vật của Thần Tông, cũng có Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn – chủ trì đại hội lần này, và cả Thượng Nhân của Mật Tông có quan hệ tốt với Thanh Thành.
Sự xuất hiện của mấy người này tức khắc khiến Mộc Đạo Nhiên hít một hơi thật sâu. Lão không hề nghi ngờ gì nữa, Dương Bách Xuyên thật sự định giết lão.
Dương Bách Xuyên bị ám khí đột nhiên xuất hiện cản trở việc gi ết chết Mộc Đạo Nhiên. Ngay sau đó, lại có mấy lão bất tử xuất hiện bên cạnh anh nên anh không thể không dừng tay. Dù sao sự đánh lén của Trùng Tử cũng đủ để Mộc Đạo Nhiên chịu khổ rồi.
Nếu không phải sợ bại lộ con át chủ bài là Trùng Tử nên mới gọi nó quay lại, lúc này Mộc Đạo Nhiên đã sớm bị anh gi ết chết rồi.
Tác dụng của Trùng Tử cũng có khuynh hướng đánh lén, đối mặt với Tiên Thiên cấp thấp thì có thể giết trong một lần. Nhưng đối với cấp bậc Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn này thì không thể xử lý ngay được.
Công kích của Trùng Tử nắm lợi thế ở chỗ đánh bất ngờ khi người ta không đề phòng. Nếu đối phương có phòng bị từ trước thì chưa chắc đã có thể thành công. Dù sao Trùng Tử vẫn đang ở trong giai đoạn ấu trùng phát triển, có thể có chiến tích như hiện tại đã là thành quả của việc ngày nào Dương Bách Xuyên cũng dùng một giọt tinh huyết và ba giọt nước Sinh Mệnh để nuôi nấng rồi.
Giờ phút này, trong số mấy người xuất hiện xung quanh Dương Bách Xuyên, anh chỉ biết mỗi Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn. Nếu xem ký hiệu trên quần áo của hai lão bất tử khác, xem ra đúng là đối thủ một mất một còn, họ là người của Thần Tông mà m Nguyệt Môn.
Lão lạt ma cuối cùng, căn cứ vào những điều Thiên Tuyệt nói trước đây về tám tông môn lớn của Trung Quốc, chín phần mười là người của Mật Tông Tự.
Cộng thêm Mộc Đạo Nhiên đang bị thương nữa. Khá lắm, trọn vẹn năm kẻ mạnh Thiên Tiên tầng chín đại viên.
Nói thật ra thì hiện tại khi bị năm đại cao thủ vây quanh, tuy ngoài mặt Dương Bách Xuyên vẫn rất bình tĩnh nhưng anh cũng thấy có hơi hoảng sợ trong lòng.
Tong năm người, trừ chủ nhà Trần Vân Phong không thể nhìn ra dao động gì trên mặt, bốn người còn lại đều có sắc mặt không tốt. Đặc biệt là trong mắt hai lão của Thần Tông và m Nguyệt Môn không hề che giấu sát ý chút nào.
Lúc này Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn mở miệng nói: “Nghe uy danh của Dương đạo hữu đã lâu, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng Đại hội luận đạo Tiên Thiên lần này là do Thiên Cương Sơn tôi làm chủ nhà. Thật sự không thể gây chuyện quá lớn, Dương đạo hữu có thể nể mặt Thiên Cương Sơn tôi mà dừng tay lại được không?”
Dương Bách Xuyên vừa nghe đã bốc hỏa trong lòng, chó má, vừa rồi khi Mộc Đạo Nhiên ra tay sao ông không ngăn cản? Hiện tại nhảy ra để làm gì?
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết mấy ngày nay không nên gây thù chuốc oán quá nhiều. Hơn nữa nếu đứng ở lập trường của Thiên Cương Sơn, lúc trước Trần Vân Phong thật sự cũng đã từng ngăn cản, nhưng Mộc Đạo Nhiên không để ý đến ông.
Anh hít sâu một hơi hừ lạnh nói: “Trần đạo hữu, ông nhìn từ đầu đến cuối có phải do Dương Bách Xuyên tôi kiếm chuyện sao? Hay là nói tôi muốn đánh muốn giết?”
Lời này vừa nói ra, thật đúng là đem Mộc Đạo Nhiên ra chất vấn. Mấy ngày nay đích xác không phải người Vân Môn gây chuyện, từ đầu tới đuôi chính là do người của Thanh Thành quá ngang ngược. Mộc Đạo Nhiên vừa ra đã nói muốn giết Dương Bách Xuyên.
Ngẫm lại những chuyện đó, Trần Vân Phong lại đau đầu. Nhưng làm chủ nhà, ông ta thật sự không nên để chuyện giết chóc xảy ra trước khi bí địa chưa mở. Nếu Thiên Cương Sơn không giải quyết, về sau khi đi lại ở giới võ cổ, còn ai nể mặt Thiên Cương Sơn nữa?
Nhìn Dương Bách Xuyên một cái, Trần Vân Phong nhìn về phía Thần Tông, m Nguyệt Môn cùng và lão lạt ma của Mật Tông, cuối cùng nhìn về phía Mộc Đạo Nhiên và nói: “Anh Đạo Nhiên, hôm nay dừng lại được rồi đó, có chuyện gì đợi đến Đại hội luận đạo lại nói? Nể mặt Thiên Cương Sơn chúng tôi được không? Nể mặt kẻ họ Trần là tôi một chút?” Nói đến cuối cùng, giọng điệu của Trần Vân Phong đanh lại.