Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1364




Giờ phút này hai người đều bộc lộ pháp khí, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở bám lên.

Chém giết ngay trong chớp mắt.

Người bên ngoài sân càng lúc càng đông, sau khi mấy tông môn cổ xưa nghe được tin tức thì đều có mặt.

Lúc này, Côn Luân, Nga Mi cộng thêm mấy tông môn cổ xưa lớn khác ở nước ngoài đều lục tục tới, sau khi nghe được tin tức cũng bị thu hút mà đến.

Trong đám ngươi của Côn Luân, người Chiêm Khánh và đại trưởng lão của Côn Luân dẫn đầu đệ tử Côn Luân đứng trên một chỗ cao bên ngoài sân, quan sát Dương Bách Xuyên và Mộc Đạo Nhiên.

Đại trưởng lão hiện nay của Côn Luân tiên phong đạo cốt hạc phát đồng nhan (tóc trắng mặt hồng hào) - Lăng Hư Tử, cũng là đại sư huynh của sư phụ Chiêm Khánh Nhân, híp mắt nhìn bên trong sân, hỏi Chiêm Khánh Nhân bên cạnh: "Khánh Nhân, con đã gặp Dương Bách Xuyên, con cảm thấy tên Dương Bách Xuyên này chống lại Mộc Đạo Nhiên còn có phần thắng không?"

"Đại trưởng lão, con khó mà trả lời được, lần trước gặp Dương Bách Xuyên thì cậu ta vãn có tu vi sơ cấp Tiên Thiên tầng chín, mới không gặp ba tháng mà cậu ta đã có tu vi cao cấp Tiên Thiên tầng chín. Tốc độ tu luyện của thằng nhóc này đúng là nhanh tới hiếm thấy, hơn nữa trên người Dương Bách Xuyên có một loại hơi thở rất đặc biệt, khiến người ta không thể nhìn thấu cậu ta.

Con đã giao thủ với cậu ta, tuy rằng lần trước vì Lôi Đình sư bá ngăn cản nên chưa phân thắng bại, nhưng Dương Bách Xuyên tuyệt đối chưa dốc hết toàn lực. Mặc dù Mộc Đạo Nhiên là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn nhưng chắc chắn có thể thắng được Dương Bách Xuyên. Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của con."

Mắt Chiêm Khánh Nhân phát sáng nói.

"Ha ha, nhóc con con vậy mà lại khen Dương Bách Xuyên một câu tốc độ tu luyện hiếm thấy, phát ra từ miệng con ngược lại cũng khó. Nói vậy quả nhiên Dương Bách Xuyên này còn là một nhân vật cấp bậc yêu nghiệt.

Dương Bách Xuyên có thể được Lôi Đình sư bá của con coi trọng thì chắc chắn có điểm đặc biệt, điều này ta tin Lôi Đình sư bá của con. Cả Côn Luân chúng ta năm trăm năm tới cũng chỉ có thằng nhóc con là có thể so sánh với Lôi Đình sư bá của con.

Tốc độ tu luyện của Dương Bách Xuyên rất nhanh nhưng con cũng không kém, chẳng phải chỉ hai tháng hơn mà con đã tăng đến cao cấp Tiên Thiên tầng chín ư? Nói thử xem nếu con đối đầu với Mộc Đạo Nhiên sẽ có mấy phần chắc chắn?" Lăng Hư Tử cười khanh khách nói.

Hỏi tới vấn đề thực lực của bản thân, Chiêm Khánh Nhân vậy mà không hề khiêm tốn chút nào, cười khà khà nói: "Mộc Đạo Nhiên chỉ ỷ vào trong tay có thần binh cực phẩm mới chiếm một chỗ cắm dùi trong giới võ cổ, nếu con đối đầu với lão ta, trong vòng trăm chiêu chắc chắn giết được lão ta."

"A, theo như con nói thì Dương Bách Xuyên cũng có thể giết Mộc Đạo Nhiên?" Lăng Hư Tử nhìn người sư điệt Chiêm Khánh Nhân này, kiêu ngạo hỏi toàn bộ Côn Luân.

"Chuyện này khó mà nói được, dù sao con cảm thấy Dương Bách Xuyên quá tà dị, con đánh nhau với cậu ta thật đúng là không phân được ai thắng ai thua." Chiêm Khánh Nhân nhìn chằm chằm vào trong sân nói.

Lăng Hư Tử cười ha hả nói: "Xem ra thiên tài của Côn Luân chúng ta đụng phải đối thủ rồi, ha ha ha." Lăng Hư Tử cười vang dội, lập tức lấy ra một chiếc gương đồng đưa tới trước mặt Chiêm Khánh Nhân, trịnh trọng nói: "Hành trình đến bí địa núi Trường Bạch này của Khánh Nhân không phải chuyện đùa, đây là chí bảo của Côn Luân, con hãy cầm lấy."

Chiêm Khánh Nhân thấy cái gương đồng trong tay Lăng Hư Tử thì biến sắc, sau đó trở nên kích động thất thanh nói: "Gương Côn Luân? Đại trưởng lão việc này... Đây là chí bảo của Côn Luân ta, e là Khánh Nhân không nhận nổi..."

"Cầm lấy đi, nếu con không nhận nổi thì Côn Luân sẽ không có ai nhận nổi. Đầu tiên sư phụ của con chuẩn bị bế quan tấn công bình cảnh, chuyện lần này, con chính thức tiếp nhận vị trí chưởng giáo của Côn Luân. Gương Côn Luân chính là chí bảo mà chưởng giáo các đời mới có thể trông coi.

Thứ hai, ba ngày trước Lôi Đình sư bá của con về Côn Luân tìm ta với sư phụ con, ông ấy đã đồng ý để con tiếp nhận vị trí chưởng giáo của Côn Luân, còn cố ý dặn dò, lần này đến bí địa Trường Bạch hãy giao gương Côn Luân cho con, bởi vì Lôi Đình sư bá của con có chuyện quan trọng muốn giao cho con làm ở bí địa.

Đương nhiên, ông ấy còn nói nói ngoại trừ con, Dương Bách Xuyên cũng là một trong số đó. Ngoài ra còn có tên yêu nghiệt kia của Nga Mi, Hồ Tiên Nhi của Hồ gia Đông Bắc vân vân, cộng thêm con, lần này Lôi Đình sư bá của con chọn sáu người, năm hạng đầu trong Thập Đại Yêu Nghiệt đều có mặt.

Về phần làm chuyện gì thì con đừng hỏi, sau khi tiến vào bí địa Lôi Đình sư bá của con sẽ liên hệ các con. Ông ấy còn cố ý dặn dò, tên Dương Bách Xuyên này trọng tình nghĩa, có thể quen thân. Sau khi tiến vào bí địa, Lôi Đình sư bá của con hi vọng con có thể làm thân với Dương Bách Xuyên, cũng tiện hoàn thành chuyện ông ấy căn dặn.

Đưa gương Côn Luân là để con phòng thân. Đúng rồi, sau khi luyện hóa gương Côn Luân sẽ có tác dụng kỳ diệu, tuy rằng cũng là thần binh cực phẩm nhưng gương Côn Luân chí bảo của Côn Luân ta không phải thần binh bình thường, xem như thuộc hàng đầu của thần binh, vì vậy chí bảo có thể giúp con thuận buồm xuôi gió trong bí địa hơn.”

Chiêm Khánh Nhân nghe đại trưởng lão Lăng Hư Tử nói xong thì trong lòng thật sự hơi chấn động, mở miệng hỏi: "Lôi Đình sư bá ông ấy...?"

"Lúc trước quả thật trí nhớ của Lôi Đình sư bá con xảy ra chút vấn đề, không nhớ ra được chuyện trước kia, sau này mới khôi phục. Có điều sau khi ông ấy tỉnh táo thì ở Vân Môn của Dương Bách Xuyên quan sát Dương Bách Xuyên, vì vậy không hề rời khỏi. Lần trước con đến Vân Môn Lôi Đình sư bá của con không nhận con là vì ông ấy có tính toán của mình.

Có điều ông ấy kỳ vọng rất cao vào con, nếu không đã chẳng giao chí bảo bực này như gương Côn Luân cho con. Chuyến đi đến bí địa lần này con phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Lôi Đình sư bá con, lần này cũng là thử thách cuối cùng đối với chưởng giáo tương lai của Côn Luân là con, con hiểu rồi chứ?" Lăng Hư Tử trịnh trọng nói.

"Đệ tử đã hiểu, xin đại trưởng lão yên tâm, chắc chắn Khánh Nhân sẽ không phụ kỳ vọng của Lôi Đình sư bá và sư phụ."

"Như vậy rất tốt, xem cuộc vui đi!"