Nhưng để tiến vào bí địa cũng có quy luật thời gian, đến lúc đó nó sẽ tự mở cửa, trước đó mọi người chỉ có thể đợi.
Dù sao cũng chỉ mấy ngày nữa, lối vào bí địa sẽ mở ra.
Đi được khoảng mười phút, đỉnh của những chiếc lều ngoài trời hiện ra trước mắt mọi người. Tiếng người ồn ào, liếc mắt nhìn một lượt, trong hẻm núi có bề rộng khoảng gần trăm mét đều là người.
Hẳn là những người đã đến đây trước, Đại hội luận đạo Tiên Thiên, trước một tháng tụ họp sẽ có người đi trước.
Trong hẻm núi vô cùng nhộn nhịp, tuy chỉ là tụ hội tạm thời nhưng lại giống như một phiên chợ vậy.
Tiệm ăn để dừng chân nghỉ ngơi, quán trà chơi cờ chơi bài, thậm chí còn bày cả quán giao dịch thiên tài địa bảo, vô cùng nhộn nhịp đông vui.
Thiên Tuyệt giới thiệu với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ, Đại hội luận đạo Tiên Thiên hướng đến tất cả võ cổ giả và dị năng giả trên khắp thiên hạ. Có thể giao dịch và bán thiên tài địa bảo tại chợ ở đây. Mấy hôm nay chúng ta có thể xem kỹ xem, không chừng có thể mò được thứ tốt.”
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Nơi này nhìn có vẻ hỗn độn, nhưng lại rất có trật tự, có phải có người quản lý hay không?”
“Sư tổ tinh mắt thật đấy, đúng là mỗi lần tổ chức Đại hội sẽ có người phụ trách. Dựa trên lý thuyết thì thuộc sự quản lý thay phiên nhau của tám tông môn lớn của Trung Quốc chúng tôi. Tiếc rằng sau khi xuống đốc, Võ Đang đã không tham gia vài lần rồi. Hiện tại là do bảy tông môn lớn xử lý, năm nay là người của tông môn Thiên Cương Sơn phụ trách.
Thiên Cương Sơn là tông môn cổ xưa ở Đông Bắc và cũng là một tông môn có thế lực khổng lồ. Thời kỳ đỉnh cao của Thiên Cương Sơn là vào thời Khang Hy. Khi đó, những đệ tử ngoại môn ra ngoài rèn luyện hành tẩu giang hồ của Thiên Cương Sơn đã hợp thành một tổ chức có tên là Thiên Địa hội. Chắc sư tổ cũng từng nghe nói chứ nhỉ.” Thiên Tuyệt hỏi.
“Thiên Địa Hội sao? Ấy, đâu chỉ nghe nói, Kim lão gia tử và Thiên Địa hội vô cùng nổi tiếng trong cả điện ảnh lẫn truyền hình. Đúng rồi, có người nào là Trần Cận Nam không?” Dương Bách Xuyên vui vẻ hỏi, không ngờ Thiên Cương Sơn còn có một đoạn lịch sử vừa bi thảm vừa huy hoàng như vậy.
“Trần Cận Nam chỉ là một nhân vật hư cấu trong điện ảnh và truyền hình thời đó mà thôi. Nhưng nghe đồn rằng hình như dòng chính của Thiên Cương Sơn là họ Trần.” Thiên Tuyệt nói.
“Nói cho tôi biết về tám tông môn lớn cổ xưa của Trung Quốc đi, miễn cho lúc đó tôi không nhận ra lại bị bẽ mặt.” Dương Bách Xuyên nhìn Thiên Tuyệt và nói.
“Tám tông môn cổ xưa lớn bao gồm Côn Luân cung, phái Nga Mi, Thiếu Lâm Tự, Võ Đang, Thiên Cương Sơn, phái Thanh Thành, Mật Tông, Miêu trại. Chắc là lần này sẽ xuất hiện hết.” Thiên Tuyệt liệt kê một lượt.
Đáng tiếc Võ Đang của bọn họ lại xuống dốc.
Lúc này, Trần Phong Tử và Minh Giác đi qua nói: “Sư tổ, chúng tôi đi tìm chỗ dựng lều trước, còn phải đợi ba ngày nữa.”
“Được, mấy người lão Phong cũng đi giúp đi.” Dương Bách Xuyên giao việc cho mấy người Phong Thiên Nhai.
“Vâng thưa môn chủ.” Phong Thiên Nhai đáp một tiếng rồi dẫn người rời đi theo Minh Giác và Trần Phong Tử.
Dương Bách Xuyên và Thiên Tuyệt vừa đi vừa trò chuyện, Thiên Tuyệt giải thích về các tông môn lớn cho Dương Bách Xuyên, những tông môn đó có trang phục như thế nào, ký hiệu của tông môn là gì,…
Họ cứ đi mãi, mãi đến khi vào hơn một nghìn mét mới không có lều trại nữa. Toàn bộ hẻm núi rất lớn, nhưng có rất nhiều võ cổ giả đã đến đây, ít nhất cũng phải khoảng ba bốn trăm người.
Dựa theo lời Thiên Tuyệt, Côn Luân cung, Thiếu Lâm và phái Nga Mi vẫn chưa đến. Còn các thế lực còn lại của tám tông môn lớn đã đến đông đủ.
Đương nhiên, những tông môn cổ xưa ở ngoài biển và một số gia tộc cũng chưa đến, chắc trong hai ba ngày tới sẽ đến nơi.