Nói xong Dương Bách Xuyên ném bình đan Tụ Khí cho Độc Cô Hối, có đan dược trong người thì tu luyện hay bổ sung chân khí cũng tiện hơn.
“Cảm ơn sư phụ, con biết sư phụ tốt nhất, đánh là thương mắng là yêu hi hi.”
“Thằng nhóc này đừng nói lung tung nữa, mau đi đi, chăm sóc hai sư đệ của con cho tốt vào.”
“Vâng thưa sư phụ, người cứ yên tâm đi, con đi đây!”
“Đi đi!”
…
Sau khi Độc Cô Hối rời đi, Dương Bách Xuyên đi dạo ở Vân Kỳ một lúc rồi trở về biệt thự, dù sao Lưu Tích Kỳ đưa đội đi công tác, anh cũng không có người quen ở công ty, nơi đó là người mới.
Nếu buổi tối Liễu Linh Linh xử lý xong công ty của họ thì mai anh sẽ về Vân Môn, năm ngày sau đi đông bắc núi Trường Bạch tham gia đại hội luận đạo Tiên Thiên, đã hẹn với bọn Vũ Đương Thiên Huyện rồi.
Quay về biệt thự Cố Đô thì thấy em gái Dương San San đang nói chuyện với Ngô Mặc Thu, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ cũng đến. Nhìn thấy em gái Dương San San, Dương Bách Xuyên mỉm cười, đã hơn hai tháng không gặp con bé này rồi.
Sau khi hai anh em nói chuyện một hồi, Dương San San đột nhiên nói với Dương Bách Xuyên một câu khiến Dương Bách Xuyên im lặng.
“Anh ơi, chúng ta có ông ngoại phải không? Vì sao anh lại không nói?”
Dương Bách Xuyên vẫn không có ý định nói chuyện của ông ngoại cho em gái và bà nội, bởi vì anh biết sẽ gợi lên sự căm ghét mẹ của em gái, lại khiến con bé buồn rồi đau lòng.
Hơn nữa, trước kia em gái Dương San San cũng giống anh, trong lòng cũng rất oán hận chuyện năm đó mẹ bỏ nhà đi.
Mà sự thật chứng minh là mẹ đi tìm ba~
Cho nên chuyện này, anh vẫn chưa từng nhắc tới, không ngờ hôm nay cô bé lại chủ động nhắc tới vấn đề này, hiển nhiên là nghe được tin tức gì rồi.
“Ừm, có, em nghe ai nói?” Nếu cô bé đã biết, cô cũng không còn là con nít nữa, Dương Bách Xuyên định chuẩn bị nói thật cho em gái.
“Chị Triệu Nam nói cho em biết, em mới biết chúng ta có ông ngoại.” Dương San San nói.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, lần trước ở đảo Hồng Kông, Triệu Nam và rất nhiều người đều đã từng gặp ông ngoại, điểm này anh lại quên dặn dò mấy người Triệu Nam không được nói cho em gái.
Chuyện này cũng không trách cô, là bản thân anh quên mất.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, hôm nay anh dứt khoát nói cho em gái biết về chuyện của ông ngoại và mẹ.
......
Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên kể lại hành trình lúc trước anh đến Nam Quốc đổ thạch, làm sao quen biết ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, sau đó từ trong miệng ông ngoại biết được người Đoan Mộc Uyển Nhi lúc trước bỏ lại anh em bọn họ là để đi Tây Vực tìm ba nhưng đã chết ở sa mạc, cuối cùng mất tích không thấy trở về nữa, anh nói hết cho em gái Dương San San biết.
“San San, chuyện này trước tiên không nên nói cho bà nội biết, đợi đến khi có cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ dẫn theo bà nội đi Tây Vực tế ba mẹ.” Dương Bách Xuyên sợ sau khi bà nội biết sự thật sẽ không chấp nhận được sự thật đó, cho nên chuyện này vẫn không nên nói, cũng chần chờ kéo dài chưa đi Tây Vực tế lễ ba mẹ.
Anh biết, trong lòng bà nội luôn nghĩ ba mẹ đều còn sống trên đời, nếu như để cho bà nội biết sự thật, không chừng bà cụ có thể sinh bệnh, hay là cứ kéo dài trước, sau này có cơ hội thích hợp mớ nói cho bà nội biết.