Dương Bách Xuyên dùng chân khí gọi Liễu Linh Linh, nhưng đáp lại là móng tay sắc nhọn của cô hung ác chộp tới.
Phụt!
Lồ ng ngực Dương Bách Xuyên bị Liễu Linh Linh cào ra năm vết thương sâu tận xương, máu chảy đầm đìa.
Dương Bách Xuyên có thể tránh thoát, nhưng anh không né tránh, bởi vì anh biết Liễu Linh Linh đang rối loạn cảm xúc, rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức giơ tay đánh vào cổ Liễu Linh Linh làm cô hôn mê bất tỉnh, không thể để cảm xúc của cô mất khống chế dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Dương Bách Xuyên nhìn cô gái bạc trắng mái đầu trong lòng, anh ôm lấy cô rồi thở dài một tiếng!
Sau khi Liễu Linh Linh ngất xỉu, Dương Bách Xuyên dẫn cô trở về biệt thự Cố Đô, từ sau khi Vân Môn dời đi, nơi này vẫn luôn để trống.
Anh định mấy ngày nay sẽ chăm sóc Liễu Linh Linh thật tốt, Đại hội Tiên Thiên luận đạo cũng sắp bắt đầu, sau đó còn phải tham gia Đại hội Tiên Thiên luận đạo.
Con đường tu chân là vô tận, phải không ngừng nỗ lực tiến lên phía trước mới được.
Ngày hôm sau Liễu Linh Linh tỉnh lại, cảm xúc cũng khá bình tĩnh, Dương Bách Xuyên ở cùng cô trong biệt thự giải sầu, liên tiếp ba ngày, cuối cùng trạng thái Liễu Linh Linh cũng tốt hơn nhiều.
Cũng trong ba ngày này Dương Bách Xuyên nói một chút chuyện tu chân cho cô nghe, một là giúp cô làm quen với con đường tu chân, hai là dời sự chú ý của cô, để cô nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau.
Ngày thứ tư, cô chuẩn bị ra ngoài, Dương Bách Xuyên định đi theo, nhưng Liễu Linh Linh lại nói: “Em đến công ty để xử lý công việc, anh không cần phải đi với em, em không sao.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô: “Thật sự không cần anh đi cùng sao?”
“Không cần, mấy ngày nay vì chăm sóc em mà anh không được nghỉ ngơi tử tế, ngủ một giấc thật ngon đi, chờ ta sắp xếp việc ở công ty xong sẽ quay về Vân Môn với anh. Từ nay về sau Liễu Linh Linh trong thế gian đã chết, em sẽ là Liễu Linh Linh tóc bạc của Tu Chân Giới, cảm ơn anh, Bách Xuyên.” Liễu Linh Linh nói xong, hôn lên miệng Dương Bách Xuyên một cái, lập tức lái xe rời khỏi biệt thự.
Dương Bách Xuyên không đi theo, Liễu Linh Linh không phải là một đứa trẻ, cộng thêm lần này gia đình thay đổi lớn, đối với cô mà nói thì đây là một lần trưởng thành, anh tin Liễu Linh Linh có thể xử lý tốt chuyện của công ty.
Từ lời nói của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên có thể thấy cô rất quyết đoán.
Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: “Cô nhóc này muốn dứt hồng trần bắt đầu tu chân, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.”
“Này lão già, chuyện tốt là chuyện tốt, sao lại có chuyện vừa tốt vừa xấu chứ?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt hỏi.
“Chuyện tốt là con bé sẽ chấm dứt hết phiền não hồng trần, sau này tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh, xấu là dứt hồng trần là cắt hết mọi dục niệm. Đối với con bé mà nói, có thể sau này lòng của con bé sẽ ngày càng cứng rắn sau khi tu luyện. Ha ha, đến lúc đó thằng nhóc con cũng đừng nhớ thương mỹ nhân đang mang thai, ha!” Vân Thiên Tà nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
“Chuyện này… cũng không đến mức như thế chứ, đúng không? Không phải cô ấy cũng khép lòng mình với con chứ?” Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi chột dạ.
“Lòng có cứng hay không, đến lúc đó con xem là được. Dù sao cứ thuận theo tự nhiên đi, con cũng đừng miễn cưỡng, cô nhóc này đã trải qua nỗi đau mất người thân, lại thêm người thân phản bội, ngày đó không tẩu hỏa nhập ma điên cuồng giết người đã là may mắn rồi. Nếu thằng nhóc con thật lòng muốn tốt cho con bé thì sau này cứ thuận theo ý nó.