Lúc này, Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được linh khí xung quanh đang dao động, cũng cảm giác được có gì đó không đúng, đang định đáp trả thì phát hiện hai chân mình ớn lạnh.
Nhìn xuống, anh phát hiện dưới chân mình có băng, không biết từ khi nào chân anh đã bị đóng băng lại.
Muốn di chuyển là điều không thể.
“Mẹ kiếp ~ Sơ ý rồi ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên mắng thầm một câu, nhất định là vừa rồi ma nữ Hồng Phất mượn lúc nói chuyện với Trần Bách Vạn để thi triển pháp thuật, anh cũng quên mất, ma nữ Hồng Phất cũng là người đến từ Sơn Hải Giới, hơn nữa sau khi tu vi của ả đạt tới cảnh giới Kim Đan đã có thể thi triển pháp thuật, ít nhất là nhiều hơn anh.
Tâm vừa động, chân hỏa bùng cháy lên, muốn làm tan khối băng dưới chân.
Chân hỏa bốc lên, băng dưới chân quả thật đã có dấu hiệu tan chảy, cũng không phải pháp thuật gì mạnh mẽ.
Có điều tan chảy băng cũng cần thời gian.
Trong lúc Dương Bách Xuyên thi triển chân hỏa, anh nghe ả ta quát một tiếng: “Băng tiễn~”
Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ma nữ Hồng Phất làm một động tác tay không bắn cung, ở giữa hai tay cô đột nhiên xuất hiện ba mũi tên băng sắc bén, trong nháy mắt lao thẳng đến mi tâm, ngực và đan điền của Dương Bách Xuyên.
Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên hoảng sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Mặc dù đôi chân anh tạm thời bị đóng băng không thể di chuyển nhưng hai tay thì vẫn cử động được.
Nắm bắt thời cơ, anh đưa tay ra, đầu ngón tay xuất hiện hai giọt máu tươi, miệng lẩm bẩm: “Chú Tinh Huyết, nước phun, đất lở ~”
Pháp thuật hiện tại anh có thể thi triển chính là năm chú Tinh Huyết trong vu thuật, chỉ là năm pháp thuật nhỏ, cũng không biết có hiệu quả với ba mũi tên băng của ma nữ Hồng Phất không.
Trong nháy mắt, chú Tinh Huyết đã được thi triển, một giọt máu tươi vỡ ra, tạo thành màn nước cách anh ba mét, băng cũng là nước, Dương Bách Xuyên đương nhiên có thể chuyển hóa băng thành nước.
Sau đó, mặt đất nổ ra một tiếng răng rắc, tạo thành một khe nứt lấy Dương Bách Xuyên làm trung tâm đi thẳng tới ma nữ Hồng Phất đang đứng cách đó mười mét, pháp thuật hệ thổ trong chú Tinh Huyết, chỉ cần là nơi có bùn đất thì anh đều có thể khống chế, lớp băng dưới chân anh trực tiếp nứt ra.
Dù sao thì nơi này nằm trong núi, dưới mặt băng cũng là đất không phải hay sao.
“Ầm ~”
Trong nháy mắt, mũi tên băng đầu tiên của ma nữ Hồng Phất đã bắn lên màn nước của Dương Bách Xuyên, ầm một tiếng, bọt nước văng tung tóe, mũi tên này đã phá vỡ màn nước của anh.
Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là màn nước của anh đã bị phá vỡ, nhưng mũi tên băng của ma nữ Hồng Phất lại không bị vỡ vụn, đầu mũi tên chỉ xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó đã xảy ra một chuyện khiến Dương Bách Xuyên sụp đổ, Thổ Băng chi thuật, trên mặt băng nứt ra một vết rộng nửa mét, đúng là có hiệu quả, nhìn qua cũng không tệ, băng nứt tới chín mét thì dừng lại, không tiến thêm một ly nào nữa.
Anh quên mất phạm vi thi triển chú Tinh Huyết của anh chỉ được chín mét, thuật thổ băng chưa kịp tới chân của ma nữ Hồng Phất đã dừng lại.
Lần này vừa xấu hổ vừa nguy hiểm.