Cả đại điện lập tức rơi vào trạng thái chém giết loạn xạ.
Nhưng Dương Bách Xuyên tin rằng Ruth thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vì cô ta rất mạnh, có thực lực vượt trên Tiên Thiên, đối phó với một đám Tiên Thiên không thành vấn đề.
Một lúc sau, lại có tiếng hét thảm thiết. Trên ngực Amos xuất hiện một lỗ máu, gã rơi từ trên không trung xuống, vừa vặn rơi ngay bên cạnh Dương Bách Xuyên.
"Gừ!"
Dương Bách Xuyên không ngờ Amos lại giận dữ há cái miệng với răng nanh dài, lao tới cắn xé anh.
"Tưởng anh đây dễ bắt nạt sao?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu rồi cười gằn, trong tay lóe lên tia sáng bạc, kiếm Đồ Long xuất hiện trên tay. Anh nói với Ngô Mặc Thu định ra tay: "Thu Nhi tránh ra!"
Sau khi Ngô Mặc Thu tránh ra, Dương Bách Xuyên thình lình chém Amos một nhát.
Ầm!
"Grao!" Một tia sáng bạc chói mắt lóe lên trong đại sảnh.
Cùng lúc đó, Amos bị kiếm khí của kiếm Đồ Long đâm xuyên, lập tức kêu gào thảm thiết, cơ thể bắt đầu nứt toác ra, cuối cùng hóa thành tro bụi trước cái nhìn đăm đăm của mọi người.
Thân thể Amos tan thành mây khói, Ruth nhìn kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên, trong mắt lóe lên cảm xúc sợ hãi. Sau đó cô ta gia nhập cuộc chiến, giết từng kẻ chống đối.
Từ lúc vào đại điện đến giờ không quá mười phút, Ruth đã dẹp yên cuộc chiến, gi ết chết mười chín quỷ hút máu bao gồm Amos, trong đó còn có mấy dị năng giả, nhưng đều là người có cấp bậc và thực lực không cao.
Sau khi kết thúc trận chiến, câu nói đầu tiên của Ruth làm Dương Bách Xuyên rất hài lòng.
"Ai có thể nói cho tôi biết cô gái Trung Quốc bị Amos bắt về đang ở đâu?"
Trong đại điện còn lại mười lăm người, người nào người nấy đều nhìn Ruth bằng ánh mắt đầy cuồng nhiệt.
Sau đó, một người bước ra trả lời: "Tôi biết thưa công tước đại nhân. Cô gái Trung Quốc kia bị Amos đưa vào thánh sơn hiến tế rồi."
Nghe người này nói vậy, Dương Bách Xuyên sững cả người. Dựa theo lời Ruth nói thì Amos định bắt Liễu Linh Linh đi hiến tế cho tộc lão của gia tộc bọn họ, nhưng cũng phải đến lúc trăng tròn. Nhưng hiện tại vẫn còn cách hai ngày nữa mới đến đêm trăng tròn, tại sao bây giờ đã đưa Liễu Linh Linh vào cái gọi là núi Thánh rồi?
Điều này khiến Dương Bách Xuyên nhìn về phía Ruth với ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao.
Ánh mắt anh thể hiện rất rõ rằng nếu Ruth không đưa ra được một lý do, anh sẽ rất tức giận.
Thậm chí Dương Bách Xuyên còn đang nghi ngờ không biết có phải ngay từ ban đầu Ruth đã lợi dụng mình hay không?
Trông thấy ánh mắt sắc bén của Dương Bách Xuyên, Ruth cũng hiểu ý anh và lập tức bị dọa cho trắng bệch cả mặt. Tuy cô ta đã tiến hóa đến cấp bậc Công tước Kim Vũ, nếu xét theo tu vì thì đã vượt qua Dương Bách Xuyên.
Nhưng càng như vậy Ruth lại càng không dám có suy nghĩ chống đối Dương Bách Xuyên. Bởi vì khi huyết mạch tăng lên, Ruth càng có thể cảm giác được sự bí ẩn sâu không lường được của Dương Bách Xuyên. Sự cảm ứng vang rền giữa huyết mạch của cô ta và Dương Bách Xuyên lại
càng trở nên sâu sắc hơn.
Anh vừa giận một cái là Ruth có thể cảm nhận được điều đó từ sâu trong linh hồn.
Lúc này, Ruth biết Dương Bách Xuyên đang vô cùng giận dữ.
Nỗi kính sợ Dương Bách Xuyên này có thể xuất phát từ trong huyết mạch của cô ta, hoặc là khi cô ta nhìn thanh kiếm cổ đã g iết chết Amos trong tay anh.
Ruth có thể cảm nhận được hơi lạnh tê tái từ thân thanh kiếm đã chém chết Amos trong tay. Cô ta không hề nghi ngờ chút nào nếu thanh kiếm trong tay chủ nhân có thể gây ra mối đe dọa lớn cho cô ta.
Cô ta quỳ phịch xuống trước mặt Dương Bách Xuyên và nói: “Chủ nhân minh giám. Theo như tôi biết thì vào đêm trăng tròn mới có thể đưa kẻ hiến tế vào trong núi Thánh. Trời đất chứng giám cho sự trung thành của Ruth với chủ nhân, Ruth không dám lừa dối chút nào cả.”
Ruth đột nhiên trắng bệch mặt và quỳ xuống trước mặt một người phương Đông, hơn nữa miệng còn hô chủ nhân.
Cảnh này khiến các thành viên gia tộc Dracula mở mang tầm mắt. Tất cả mọi người đều rất khó tưởng tượng ra cảnh một Công tước sẽ quỳ gối trước mặt một người phương Đông và bị người đó dọa cho trắng bệch cả mặt.
Mới đầu mọi người đều cho rằng Dương Bách Xuyên là bạn của Ruth vì anh đã cùng đi vào theo Ruth nên họ cũng không để ý quá. Mãi đến khi Dương Bách Xuyên chém chết Amos bằng một nhát kiếm, những ma cà rồng ở đây mới xem Dương Bách Xuyên như một kẻ mạnh đến từ phương Đông thần bí.
Nhưng có mạnh đến cỡ nào thì trong mắt mỗi người bọn họ cũng không thể thắng nổi Công tước Ruth.
Ai ngờ chỉ chớp mắt sau Công tước Ruth lại trở thành đầy tớ cho người phương Đông cơ chứ?
Bọn họ khó có thể chấp nhận chuyện này, thậm chí có một ma cà rồng tính tình nóng nảy còn gầm lên đầy tức giận với Dương Bách Xuyên.