Lúc trời hửng sáng, cuối cùng ba người Dương Bách Xuyên cũng tới điểm đích - lâu đài của gia tộc Dracula trên dãy núi Can Mạc.
Sau khi vượt qua hơn sáu mươi kilomet rừng rậm nguyên thủy, một tòa lâu đài to lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Nơi đây mới là sào huyệt của gia tộc Dracula.
Phía sau lâu đài là một ngọn núi tuyết phủ trắng cao chọc trời. Ruth nói ngọn núi này chính là thánh sơn, nơi tộc lão của gia tộc bọn họ ngủ say.
Có Ruth đích thân lái xe, ở cổng không có ai dám ngăn cản cô ta, xe chạy thẳng vào trong lâu đài.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy đây đúng là một tòa lâu đài cổ kính, từng kiến trúc cổ theo phong cách châu u nối tiếp nhau thành một vùng, xem chừng ít nhất cũng phải kéo dài mấy chục dặm.
Sau khi Ruth lái xe vào trong lâu đài, khoảng bảy tám phút sau rốt cuộc cũng dừng lại trước một kiến trúc hình tháp, trông như một tòa tháp cổ khổng lồ, mà cũng giống như một tòa cung điện.
Ruth nói đây là đại điện bàn bạc công việc của gia tộc bọn họ, đã có lịch sử hơn bốn trăm năm.
Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên liếc mắt quan sát. Thoạt nhìn cả đại điện được xây bằng đá vuông, mang lại cảm giác rất nặng nề. Bên ngoài mọc đầy rêu xanh, đượm chất tang thương cổ kính, và cũng càng thêm âm u.
Trên cánh cửa lớn cao tầm ba trượng khắc một con dơi cánh tím há to miệng, trông rất dữ tợn và cũng rất sống động, tạo ảo giác nó có thể sống dậy bay đến hút máu người bất cứ lúc nào.
Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra kiểm tra, nhưng lại phát hiện linh thức bị chặn bên ngoài, không thể tiến vào bên trong đại điện này.
Dường như Ruth bên cạnh phát hiện ra sóng tinh thần lực của Dương Bách Xuyên, bèn nói: "Thưa chủ nhân, nghe nói đại điện này được một tộc lão cánh tím gia cố, tinh thần lực không thể tra xét được."
Dương Bách Xuyên thu lại linh thức: "Từ giờ trở đi tất cả do cô quyết định, tôi phối hợp với cô."
"Vâng thưa chủ nhân. Nếu có thể, mong cô gái bên cạnh chủ nhân hãy chú ý một chút, trong gia tộc Dracula có những dị năng giả khá giống cô gái bên cạnh ngài, có thể khống chế sức mạnh lôi điện phong hỏa. Sau khi vào đại điện, hi vọng chủ nhân hãy cẩn thận." Ruth nhắc nhở.
"Ừm, cô không cần lo lắng cho tôi." Dương Bách Xuyên gật đầu. Khi vào trong lâu đài, anh bảo Ngô Mặc Thu ẩn thân.
Hiển nhiên cô gái trong câu nói của Ruth chính là Ngô Mặc Thu.
Dương Bách Xuyên hơi bất ngờ khi nghe Ruth nói gia tộc Dracula có dị năng giả, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý.
Ngoài trung quốc ra, người có bản lĩnh đặc biệt trên trái đất đều là dị năng giả, ngay cả gia tộc quỷ hút máu cũng là dị năng giả trong mắt Dương Bách Xuyên.
Xuất hiện dị năng giả có thể khống chế lôi điện phong hỏa cũng chẳng có gì lạ.
Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Ruth đi vào trong, mình đi theo sau, đồng thời quay sang dặn dò Ngô Mặc Thu bên cạnh. Ba người cùng đi vào cửa, đương nhiên Ngô Mặc Thu ở trạng thái ẩn thân.
Ngô Mặc Thu là quỷ tu có thiên phú, khi cô ẩn thân, thường thì người không có tu vi hoặc tinh thần lực mạnh mẽ rất khó phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, có Ngô Mặc Thu bên cạnh là một lá bài tẩy.
Cánh cửa dày nặng cao lớn bị bàn tay trắng nõn của Ruth đẩy ra.
Trong âm thanh ầm ầm nặng nề, cửa từ từ mở ra, Ruth đi vào trong, Dương Bách Xuyên theo sát phía sau.
Sau khi vào trong, một đại điện rộng hơn hai trăm mét vuông xuất hiện.
Xung quanh cắm đầy nến siêu to khổng lồ, chiếu sáng cả đại điện.
Dương Bách Xuyên vừa bước vào lập tức ngây ngẩn, bởi vì hình như lúc này trong đại điện đang tổ chức một bữa tiệc, nam nữ già trẻ có tổng cộng hơn ba mươi người. Trong cảm giác của anh, không có ai là người bình thường, tất cả đều có khí tức mạnh mẽ.
Đương nhiên rất nhiều khí tức là Tiên Thiên dưới tầng năm, trong đó người có khí tức mạnh nhất là một người trung niên mặc áo đuôi tôm, dáng vẻ lịch lãm, tay cầm rượu vang, ánh mắt dừng trên người Ruth đầu tiên.
Có điều Dương Bách Xuyên phát hiện ra rượu trong tay đám người này có vấn đề, không phải rượu vang thật sự mà là máu người.
Điều này khiến anh biến sắc, thầm nói: "Quả nhiên là một đám khác loài, không ngờ thứ bọn họ uống lại là máu người. Gia tộc Dracula tồn tại mấy trăm năm, không biết lũ quỷ hút máu này đã hại chết bao nhiêu người."
Đương nhiên Dương Bách Xuyên chỉ nghĩ như vậy thôi, nói chung nạn nhân không phải người Trung Quốc là được, quỷ hút máu cũng không dám tùy tiện tiến vào Trung Quốc.
Cao thủ Tiên Thiên của các tông môn lâu đời Trung Quốc không phải ăn chay.
"Ruth, lẽ nào cô đã quên nơi này là thánh điện. Cô quản lý những việc bên ngoài, ai cho cô vào đại điện?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đại điện.
Dương Bách Xuyên phát hiện kẻ vừa lên tiếng là người trung niên có khí tức mạnh nhất kia.
Không cần hỏi cũng biết người này là Amos mà Ruth từng nhắc đến, hầu tước cao cấp, quỷ hút máu Tiên Thiên tầng chín hậu kỳ.
"Amos, giao bạn tôi ra đây." Ruth nói thẳng.
"Ruth to gan thật đấy, tế phẩm dâng lên tộc lão mà cô cũng dám đòi? Còn nữa, ai cho cô dẫn ngoại tộc vào đây?" Amos giận dữ nhìn Ruth.