Ban máu là giả, đưa một giọt nước Sinh Mệnh cho Ruth mới là mục đích thật sự. Anh đưa ấn ký linh thức dung nhập vào nước Sinh Mệnh và tinh huyết tạo ra tầng đảm bảo thứ hai dành cho Ruth.
Ruth nghe Dương Bách Xuyên nói xong thì nhìn thấy một giọt máu xuất hiện trên đầu ngón tay anh, không phải màu đỏ thẫm nhưng tràn đầy sóng linh khí. Điều quan trọng nhất là cô ta cảm nhận được một luồng sức mạnh sinh cơ cực kỳ mạnh mẽ truyền tới. Ruth vui như mở cờ trong bụng, lập tức há miệng ra không chút do dự.
Hỗn hợp máu và nước sinh mệnh bắ n ra từ đầu ngón tay Dương Bách Xuyên bay vào trong miệng Ruth.
Nếu không có bất ngờ xảy ra thì thứ này có thể giúp Ruth tăng thực lực.
Máu của anh khác máu bình thường. Anh là người tu tiên, gân cốt huyết mạch toàn thân tu luyện đến hiện tại không biết đã tôi luyện bao nhiêu lần, sử dụng biết bao nhiêu thiên tài địa bảo. Hơn nữa lần trước anh suýt mất mạng ở Hồng Kông, trực tiếp nằm trong mạch suối nước Sinh Mệnh, cơ thể được tôi luyện cải tạo lại hoàn toàn. Vì thế, máu của anh thật sự không phải máu bình thường.
Mà cội nguồn sức mạnh của quỷ hút máu chính là máu. Đối với Ruth mà nói, máu của Dương Bách Xuyên chính là thần dược.
Ruth há miệng nuốt giọt máu vào bụng.
Ầm!
Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy tiếng nổ vang phát ra từ trong cơ thể Ruth.
Sau đó, đôi mắt của Ruth biến thành màu đỏ như máu, cô ta phát ra một hét dài: "Gừ!"
Răng nanh nhọn hoắt lộ ra, đôi cánh sau lưng sải rộng, toàn thân Ruth tắm trong ánh sáng đỏ chói mắt.
"Hix, cô có cần phản ứng lớn như vậy không?" Dương Bách Xuyên cũng giật mình khi nhìn thấy sự biến hóa của Ruth.
Không ngờ uy lực của tinh huyết dung hợp với nước Sinh Mệnh lại có hiệu quả với Ruth nhanh đến vậy.